Công tác chuẩn bị nhanh chóng kết thúc, bộ phim bắt đầu được khởi quay. Cố An Kỳ, Tô Dật Phàm, Hứa Toa Toa cùng Kiều Trí Viễn lần lượt đi chụp ảnh sân khấu, sau đó lại chụp ảnh cho bìa poster.
Không biết tại sao, bốn người này khi tách ra chụp thì rất hoàn hảo, nhưng khi cùng nhau chụp chung, bầu không khí kì lạ một cách khó hiểu. Hứa Toa Toa luôn len lén liếc nhìn Kiều Trí Viễn, còn Kiều Trí Viễn? Ánh mắt lại đặt lên người Cố An Kỳ không biết đang nghĩ gì. Cố An Kỳ đã cảm giác được không khí sau lưng bất bình thường từ lâu, biết có người đang ngầm quan sát mình, nhưng cô vẫn thản nhiên trò chuyện với Tô Dật Phàm, coi mấy người phía sau thành tấm phông màn, một câu cũng không nói.
Bầu không khí có chút xấu hổ, cho dù đúng là diễn với nhau thì sẽ có sự liên hệ nhất định, nhưng người mà nhân vật của Kiều Trí Viễn không phải yêu thạch nữ, bây giờ lại cứ nhìn chằm chằm cô như vậy thế nào cũng thấy kì quái. Hơn nữa ánh mắt Hứa Toa Toa nhìn Kiều Trí Viễn dường như không phải tràn ngập tình yêu, ngược lại mang theo vài phần đề phòng.
Còn Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm vẫn bình thường, tuy nhiên do sự ảnh hưởng của những người phía sau nên thoạt nhìn cũng có sự quái dị không nói nên lời.
Nhiếp ảnh gia thầy ŧıểυ Chu không chụp ảnh ngay mà bước lên trước nhắc nhở: “Mọi người có thể tập trung tinh thần được chứ? Mọi người phân tâm như vậy trông đâu có giống người chuyên nghiệp? Làm lại lần nữa nào.”
“Em xin lỗi.” Rõ ràng Cố An Kỳ không phải kẻ đầu sỏ nhưng cô vẫn ra mặt xin lỗi vì làm chậm trễ thời gian, cô mỉm cười, không hề ngụy biện.
Nhiếp ảnh gia có ấn tượng rất tốt với cô, thấy hai người phía sau đang cau mày suy nghĩ cái gì đó ông lại bất mãn. Ông rất ghét chụp ảnh cho siêu sao, vài người thì rất tốt, nhưng vài người không coi nhiếp ảnh gia ra gì hết. Ảnh thì bao giờ muốn cũng phải đẹp long lanh, nhưng thái độ thì không chịu hợp tác, thật khiến người ta đau đầu.
Ông thà đi chụp cho mấy người mẫu mới vào nghề chưa biết cách tạo dáng còn hơn, ít nhất người ta còn biết rút kinh nghiệm, biết cách hợp tác, còn như hai tòa đại thần này, mắng thì không thể, mà nói thì không nghe. Chậc chậc, nếu không phải lần này là đa͙σ diễn Thiệu mời ông đến, ông đã vơ của chạy lấy người từ lâu rồi.
“Nghỉ ngơi 10 phút.” Nhiếp ảnh gia một bức vẫn chưa chụp được, đành thông báo cho nghỉ giải lao.
Hứa Toa Toa cùng Kiều Trí Viễn giống như không nhìn thấy sự khó chịu trên khuôn mặt nhiếp ảnh gia, đi thẳng đến chỗ trợ lý uống nước đã được chuẩn bị sẵn, hình như còn lẩm bẩm một hai câu.
Cố An Kỳ xấu hổ cười với nhiếp ảnh gia, sau đó cùng Tô Dật Phàm đi đến chỗ khác nghỉ ngơi. Tô Dật Phàm và Cố An Kỳ không có nghĩa vụ phải xin lỗi giúp Kiều Trí Viễn và Hứa Toa Toa, nếu không phải hai người kia là bạn diễn của họ, họ chẳng buồn quan tâm.
“ŧıểυ Chu, sao rồi? Chụp có thuận lợi không?” Sau khi dặn dò mọi chuyện Thiệu Văn Đình đi tới, hỏi nhiếp ảnh gia ŧıểυ Chu.
“A, đa͙σ diễn Thiệu, vẫn chưa chụp được bức nào cả.” ŧıểυ Chu lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói.
“Sao lại thế?” Thiệu Văn Đình ngạc nhiên.
“Thật sự là không thể chụp được, đa͙σ diễn Thiêu, không phải tôi không tận tâm, mà là người trong ống kính không để tâm, tôi phải chụp thế nào đây?” Nhiếp ảnh gia cau mày oán giận.
“ŧıểυ Chu, cậu đừng vội, kể lại tình hình cho tôi nghe đã.”
ŧıểυ Chu rành mạch thuật lại mọi chuyện một lần, cuối cùng, vẫn nhịn không được bỏ thêm một câu: “Hứa Toa Toa là thiên hậu, có vị trí cao trong giới, nhưng không thể vì thế mà không coi ai ra gì được. Bây giờ Cố An Kỳ đang phất lên, nhưng người ta thì sao, ít nhất còn biết tôn trọng người khác. Còn Kiều Trí Viễn mắt thì cứ dán lên người Cố An Kỳ, bộ anh ta không biết Tô Dật Phàm là bạn trai cô ấy ư? Không biết đúng mực là gì sao? Aiz, thật là, sự chênh lệch giữa hai đôi này không phải nhỏ bình thường đâu.”
ŧıểυ Chu nói chuyện không hề khách khí, lý do là bởi ông và Thiệu Văn Đình quá thân thiết, khi nói chuyện cũng lười vòng vòng vèo vèo, muốn nói cái gì thì nói cái đó. Dù sao sau lần này ông cũng không có ý định chụp cho nghệ sĩ nữa, đắc tội thêm vài người cũng chẳng sợ.
Năm đó ŧıểυ Chu cũng là nhiếp ảnh gia số một, sau đó vì không thể chịu nổi thái độ hất mặt lên trời của vài “nghệ sĩ hàng đầu” nên ông từ bỏ công việc chụp ảnh cho ngôi sao, thay vào đó đi ra thế giới bên ngoài tìm kiếm những thứ ít ai chụp, tạo nên những bức ảnh tự do nhưng không thiếu quan điểm nghệ thuật sâu xa, chủ đề thường liên quan đến “sống và chết”, hình ảnh mang lại cảm giác rất mạnh khiến người ta phấn khích.
Không những tổ chức rất nhiều buổi triển lãm, ŧıểυ Chu còn phát hành hàng loạt sách về nhiếp ảnh, chưa kể đến các phiên bản giới hạn, có thể nói là một trong những nhiếp ảnh gia tự do cực kì nổi danh, chẳng qua trong giới nghệ thuật người nhớ đến ông chẳng còn mấy ai.
Lần này cũng là do ông nể mặt đa͙σ diễn Thiệu Văn Đình mới đến, không thể ngờ đối phương không cho ông chút mặt mũi nào. Giống như ông chỉ là người râu ria ghi lại khoảnh khắc đẹp nhất của họ mà thôi. Đùa à.
“Thế ư… Để tôi đi xem sao.” Thiệu Văn Đình nói, vỗ vỗ vai ŧıểυ Chu, “Không sao đâu đừng lo.”
“đa͙σ diễn Thiệu.” Mấy người Cố An Kỳ thấy Thiệu Văn Đình đến thì đều đứng dậy chào hỏi.
“Chụp ảnh tốt chứ?” Thiệu Văn Đình không hề đề cập đến chuyện ŧıểυ Chu nói.
“Vẫn chưa bắt đầu chụp ạ.” Cố An Kỳ nói.
“Thật không? Vậy thì lát nữa mọi người phải cố gắng hơn. Nên nhớ thầy ŧıểυ Chu rất hiếm khi chụp ảnh cho nghệ sĩ đó.” Thiệu Văn Đình cười nói.
“Vâng, cháu nhìn ra được trình độ của thầy ŧıểυ Chu rất cao.” Cố An Kỳ cười, không nói gì thêm.
Hứa Toa Toa cùng Kiều Trí Viễn trở lại vị trí của mình, hai người nhìn Thiệu Văn Đình dưới sân khấu, đầu tiên là sửng sốt, sau đó vẻ mặt lập tức chuyển sang nghiêm túc.
Có Thiệu Văn Đình áp trận, tốc độ chụp ảnh rõ ràng nhanh hơn không ít. Kể cả khi ŧıểυ Chu chỉ ra lỗi sai trong vẻ mặt và tư thế của Hứa Toa Toa hay Kiều Trí Viễn thì hai người cũng hợp tác, không lâu sau tất cả ảnh cần chụp đều hoàn thành.
Thiệu Văn Đình ở một bên nhìn, mặc dù Hứa Toa Toa cùng Kiều Trí Viễn không làm gì, không nói gì nhưng ông cũng phát hiện ra vài vấn đề. Ngày trước không phải ngẫu nhiên ông chọn bốn người này. Chọn Cố An Kỳ là vì từ bản thân cô toát ra một sức hút khó có thể nói rõ, tuy rằng ăn mặc rất hợp thời trang, nhưng suy nghĩ đối với diễn xuất, với cuộc sống lại nghiêm túc như người của thế hệ trước, điểm này thật sự hiếm thấy. Đặc biệt nhất là, cô đem lại cảm giác trong suốt như ngọc cực kỳ giống với thạch nữ, giống như không thuộc về nhân gian khói lửa, nhưng lại tồn tại giữa hồng trần. Khí chất này rất nhiều diễn viên bây giờ khong có.
Thiệu Văn Đình vừa thấy cô đã chấm luôn cho vai nữ chính, còn Tô Dật Phàm được chọn một phần là do anh rất ăn ý với Cố An Kỳ, tuy nhiên nguyên nhân lớn nhất vẫn là năng lực của anh. Anh hiểu cách diễn, hiểu phải xây dựng nhân vật như thế nào thì có lợi cho mình nhất. Về Kiều Trí Viễn, phần diễn của anh ta khiến ông cảm thấy giữa anh ta và Cố An Kỳ dường như có gì đó, ông không biết nói thế nào, chỉ biết có cảm giác nếu chọn Kiều Trí Viễn, bộ phim sẽ thú vị hơn, mà anh ta không chừng có thể nhân cơ hội này đột phá chính mình. Mà Hứa Toa Toa…
Thiệu Văn Đình không khỏi nhớ lại lúc Hứa Toa Toa đến chỗ ông casting.
Có một điều ông chưa từng nói với bất kì ai, đó là Hứa Toa Toa hơi giống Cố An Kỳ. Cô ta mặc dù kiêu ngạo, mặc dù tự tôi luyện bản thân cũng có rất nhiều vấn đề, nhưng hơi thở lại nhiễm sự tương tự Cố An Kỳ, nói cách khác cô ta đem đến cảm giác bắt chước Cố An Kỳ đâu đó. Có lẽ cô ta cũng không chú ý, rất nhiều động tác của cô ta đều do bắt chước.
Cảm giác này rất kỳ quái, rõ ràng Cố An Kỳ ra mắt muộn hơn Hứa Toa Toa, nhưng Hứa Toa Toa lại ăn theo dáng vẻ Cố An Kỳ, mục tiêu phấn đấu cũng giống Cố An Kỳ, ông không thể miêu tả rõ cảm giác này, chỉ biết nó rất quái dị.
Thiệu Văn Đình đã từng hỏi Hứa Toa Toa có biết Cố An Kỳ hay không, cô ta trả lời lúc trước hai người từng gặp mặt một lần, nhưng cũng không thân thiết, tuy nhiên xét theo tình hình hiện tại, quan hệ giữa hai người này phức tạp hơn so với tưởng tượng của ông nhiều.
Hứa Toa Toa thấy Thiệu Văn Đình cau mày, không biết vì sao lại cảm thấy hình như ông đã biết gì đó, trong lòng không khỏi bất an.
“Toa Toa,Trí Viễn nữa, hai người lát nữa ra gặp tôi một chút.” Thiệu Văn Đình cau mày nói.
Có một số việc vẫn nên giải quyết ổn thỏa trước khi khởi quay, nếu không đợi đến lúc bấm máy, có thể không kịp nữa.
Hứa Toa Toa, Kiều Trí Viễn cùng Thiệu Văn Đình đi vào phòng nghỉ bên cạnh.
“Ngồi xuống đi.” Thiệu Văn Đình nói.
“Vâng.” Hai người nhanh chóng ngồi xuống, tuy nhiên trong lòng đều không yên, không biết Thiệu Văn Đình gọi bọn họ tới làm gì.
“Hai người và Cố An Kỳ rốt cuộc có quan hệ như thế nào?” Thiệu Văn Đình hỏi thẳng, “Vì sao ngay cả lúc chụp ảnh cũng bị cô ấy ảnh hưởng?”
Đúng vậy, Thiệu Văn Đình đã nhìn ra, mặc dù Hứa Toa Toa cùng Kiều Trí Viễn luôn luôn cố gắng nhập vai vào nhân vật, nhưng chỉ cần tiếp xúc với Cố An Kỳ một chút, tinh thần lập tức hoảng loạn, sau đó vài giây phần diễn cũng loạn cào cào.
Bản lĩnh của Cố An Kỳ Thiệu Văn Đình đã được trải nghiệm, rõ ràng cô không có hề có động tác chèn ép bạn diễn, vậy thì vì sao? Vì sao hai người này hoàn toàn bị khí thế của cô áp đảo, ảnh chụp tuy rằng hiệu quả cũng không tệ, nhưng chưa phải cái ông muốn. Hứa Toa Toa cùng Kiều Trí Viễn dường như đều rất sợ Cố An Kỳ, hay nói cách khác không dám tiếp cận cô. Điều này chỉ cần liếc nhìn là có thể nhận ra, tuy nhiên khi ông không có mặt ở đây tình huống chắc chắn còn nghiêm trọng hơn, cho nên ŧıểυ Chu mới có thể phàn nàn.