Hơi lạnh chạy dọc sống lưng Eden, nhìn vào ánh mắt của Abyss, cậu biết nó không đùa. Là một linh thú can trường, không có nhiều thời điểm khiến Abyss cảm thấy bất an đến mức yêu cầu cậu dùng bùa Gai.
"Có phải đó là lý do cậu biến mất mấy ngày hôm nay không?" Eden hỏi, tay vẫn không ngừng vẽ những kí hiệu ma thuật phức tạp. Cậu cảm nhận dòng chảy ma thuật ấm áp chảy tràn trong máu, kết nối mình với ngôi nhà, lãnh địa đã phục tùng và bảo vệ dòng họ Noldorasga suốt hàng ngàn năm qua.
"Lúc đầu thì không, tôi chỉ tới thế giới tâm linh đi dạo vòng vòng như mọi khi mà thôi. Nhưng không hiểu sao tôi lại cứ có cảm giác gì đó không đúng lắm, cậu biết đấy, năng lực bẩm sinh của linh thú hệ bóng tối."
Eden gật đầu, mỗi hệ linh thú đều có những năng lực bẩm sinh đặc trưng, ví dụ như linh thú hệ lửa là chiến đấu, linh thú hệ khí là tốc độ di chuyển,... Linh thú hệ bóng tối như Abyss là dự cảm tương lai, không phải là hình ảnh tiên tri rõ ràng mà chỉ là một cảm giác mơ hồ, và thường là cảm giác về điều gì đó xấu xa.
"Vậy thời gian này cậu đừng đi qua đi lại giữa hai thế giới nữa, nguy hiểm lắm." Có những kẻ mạnh đến mức có thể ngăn cách con đường đi thông giữa thế giới thực và thế giới tâm linh, mục tiêu thì không cần nói cũng biết: cắt giảm sức chiến đấu của những chủng tộc có thể điều khiển linh thú.
Cái chót đuôi bông xù của mèo con cong lại, hai mắt nhìn thẳng vào Eden và chớp chầm chậm: "Tôi phải tìm thêm thông tin chứ chủ nhân." Cậu chủ nhỏ của nó có xu hướng gom hết tất cả những thứ cậu ấy yêu quý vào bên mình mỗi khi có dấu hiệu nguy hiểm.
"Chúng ta có thể tìm cách khác." Pháp sư tóc đen nói dứt khoát. Abyss là linh thú của cậu, không phải một linh hồn bị các pháp sư trói buộc và nô dịch như các thế kỉ trước nữa mà là một người bạn, người đồng hành, thậm chí là một người thầy.
Cục bông màu vàng ậm ừ vài tiếng trong cổ họng rồi xoay người vào nhà, đúng như câu chủ nào tớ nấy, Eden cứng đầu thì linh thú của cậu cũng cứng cổ không kém. Cậu lẽo đẽo bám theo linh thú của mình, Abyss luôn mềm lòng trước mấy chiêu trò mè nheo, có lẽ cậu nên thử mánh này xem sao.
***
Buổi sáng mùa thu ở thành phố Ngân Hạnh luôn trong trẻo với màu xanh trong vắt của mây trời, màu vàng ấm áp của thảm lá ngân hạnh phủ kín mặt đất, làn gió se lạnh mang theo cả hương chanh leo thoang thoảng thổi quét qua khu vườn bí mật đằng sau nhà. Cậu pháp sư tập sự khoác chiếc áo cardigan len mỏng màu xám yêu thích, cuộn mình ngái ngủ trên chiếc ghế xích đu được treo lơ lửng trên không trung, trước mặt là bánh ngọt và nước hoa quả, trong lòng là con mèo Munchkin vàng cũng đang mắt nhắm mắt mở.
Vante dẫm trên thảm cỏ xanh rì vẫn còn ướt sương đêm, cảnh một người một mèo ủ ấm cho nhau này khiến gã khẽ mỉm cười trong vô thức. Tiếng loạt xoạt đánh thức Abyss, nó duỗi người ngáp một cái sái quai hàm: "Ăn bánh đi Garuda, cậu chủ nướng riêng cho cậu đấy, nhiều cherry."
Gã người sói lai gật đầu: "Cảm ơn." Trước khi gặp đôi chủ tớ này, ấn tượng duy nhất của gã về đám phù thủy là ngạo mạn, còn pháp sư là lập dị. Nhưng Eden Noldorasga thì không phải điều nào trong cả hai, cậu ấy tự tin về tài năng của mình, thỉnh thoảng có hơi kỳ lạ (một cách dễ thương) và ngốc nghếch vào những lúc không ai ngờ đến.
Abyss khịt mũi, tấm áo khoác da rồng gắn đầy đinh bạc này rõ ràng là tác phẩm của tên thợ săn quái vật nhà bên cạnh, và ngay cả nó cũng không che được mùi máu tươi tanh nồng trên người gã. Garuda lờ đi ánh nhìn dò xét của con mèo, chỉ trả lời cụt ngủn: "Công việc." Thế là quá đủ để giải thích cho tình trạng của một tên lính đánh thuê.
Eden hé một mắt ra. Garuda chỉ thấp hơn Takara vài phân, cơ bắp cũng không ít, và giờ con sói to con hung hãn này đang đang ngồi xúc bánh ăn trong vườn nhà cậu. Eden mở nốt mắt kia ra: "Cậu vẫn còn thuốc đấy chứ?"
Garuda mắc nghẹn một quả cherry căng mọng khiến Abyss phải nhảy lên vai và vỗ móng vuốt ngắn ngủn lên đỉnh đầu gã. Một cảnh tượng đáng để chụp lại.
"Còn..."
"Thuốc, Garuda, không phải nước tráng chai thuốc." Cậu pháp sư nhảy xuống khỏi xích đu và đi chân trần lên cỏ. Đôi mắt của gã người sói dõi theo đôi bàn chân trắng nõn của cậu, gã muốn phủi những ngọn cỏ xanh đang vuốt qua da cậu đi, dùng tay mình nâng gót chân cậu lên. Gã sợ cậu lạnh.
"Garuda?"
"À, ừm, chà..." Gã giật mình thoát khỏi làn khói mê mẩn trong đầu mình, lắp bắp không ra câu trước cái nghiêng đầu tò mò của Eden. Abyss khinh khỉnh thưởng cho gã một móng vuốt và câu đồ chết nhát chỉ mình gã nghe được.
Eden thở dài, cậu đã biết câu trả lời rồi. Cái thói quen kì lạ này được Garuda áp dụng từ thuốc bột sang thuốc nước, từ thuốc dạng keo sang thuốc dạng khói. Ngay cả mảnh vỡ của bùa hộ mệnh cũng có thể được gã tận dụng để cắm vào mắt kẻ thù, đúng là tiết kiệm hết sức.
"Cởi áo ra đi."
"... Cái gì cơ?"
"Cởi áo ra." Eden lườm: "Tôi không tin vào khả năng tự chăm sóc bản thân của cậu."
Và gã Sói Địa ngục hung hãn nổi tiếng Ngách Tối ngoan ngoãn làm theo lời cậu như một chú chó trung thành.
Đúng như Eden nghĩ, tên này chỉ bôi thuốc qua loa vào vết thương nặng nhất, còn lại thì phó mặc hoàn toàn cho khả năng tự chữa lành của người sói. Xét đến độ dày và màu sắc của lớp thuốc thì rõ ràng là gã đã sử dụng đến giai đoạn tráng chai rồi.
Tuy gần như mọi vết thương đều đã đóng vảy - hay ít nhất cũng ngừng chảy máu - thì cảnh tượng này cũng vẫn khiến một pháp sư trị liệu như cậu phát cáu. Sau một màn khử trùng và bôi thuốc khá là mạnh tay - Garuda không kêu la gì, nhưng những đường gân trên người gã thì có - thì Eden bắt gã đi thay đồ.
Cậu biết là sau mỗi nhiệm vụ, gã sẽ nghỉ ngơi vài hôm. Không biết lúc chưa biết cậu thì gã ẩn nấp ở đâu - hoặc có nghỉ ngơi không - nhưng hiện tại thì có vẻ như ngôi nhà này đã được Vante yên tâm xếp vào danh sách Nhà An toàn. Lúc đầu gã chết sống không chịu, có vẻ như sợ cậu bị đám điên trong Ngách Tối gây nguy hiểm. Nhưng sau khi Eden nói hoặc gã tới đây hoặc cậu tới Ngách Tối - và một màn biểu diễn bùa bảo vệ nho nhỏ khiến Garuda trầy vi tróc vảy cũng không xông qua được - thì gã đã nghe lời (đương nhiên là sau khi đảm bảo đã cắt đứt mọi cái đuôi, Eden vẫn không hiểu sao gã có thể khiến người khác nghĩ hai người không phải bạn tốt mà chỉ là bạn nữa).