Đôi mắt màu xanh ngọc rực sáng của con mèo đang cuộn tròn trong lòng Eden ánh lên tia lạnh lùng và xa cách khác hẳn dáng vẻ mũm mĩm đáng yêu của nó. Là linh thú của một pháp sư, Abyss có xu hướng chỉ thân thiết với chủ nhân của mình. Đương nhiên nó cũng sẽ rất lịch sự với bạn bè của cậu chủ nhỏ, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi, không hơn; nếu muốn có được lòng tin và sự thân thiện của một linh thú đã có chủ thì khó khăn hơn nhiều. May mắn là bạn bè của Eden đều đã vượt qua vòng kiểm tra tín nhiệm của Abyss.
Một giọng nói kỳ lạ không thể miêu tả vang lên trong đầu mọi người ở đây: “Cảm ơn Eden, tôi ăn rồi.” Abyss liếm mép nhìn khay bánh ngọt trên đảo bếp: “Nhưng thêm một miếng Sachertorte thì tôi cũng không thấy phiền đâu.”
Eden bật cười, một miếng bánh chocolate ngon lành tự đặt mình lên đĩa và bay đến trước mặt Abyss chỉ với một cái phẩy tay của cậu. Con mèo xinh xắn cọ nhẹ lên tay Eden một cái như lời cảm ơn rồi đứng dậy, uyển chuyển tiến tới thưởng thức món tráng miệng.
Artaga tặc lưỡi: “Cậu vẫn nói chuyện kiểu cách như quý tộc thế kỷ trước vậy à?”
Abyss còn chẳng thèm ngẩng đầu lên: “Ít nhất thì quý tộc thế kỷ trước không hỏi mấy câu ngu ngốc như cậu.”
Chẳng ai quan tâm đến màn cãi cọ nho nhỏ giữa Artaga và Abyss cả, thực ra đây còn được coi là cách thể hiện tình cảm thân thiết giữa họ ấy chứ. Bởi tất cả mọi người trong cộng đồng ma thuật đều biết được một linh thú có chủ tin tưởng đủ để mở miệng nói chuyện cùng là khó khăn đến mức nào. Bình thường thì chúng thích giả đò là thú cưng bình thường hơn, nghĩa là ngoài chủ nhân ra thì chúng sẽ giả điếc trước mọi lời nói của người khác. À, đôi khi khó ở thì đến chủ nhân cũng bị tụi linh thú bơ đẹp luôn ấy chứ.
Artaga lập tức cự nự chuyện cậu ấy không hỏi ngu, trong khi Abyss lờ tịt tên siren đang cao giọng tới độ bung cả mang ra thì Takara buộc phải chen vào (trước khi lông mèo và vảy cá dính đầy thức ăn - chuyện không phải chưa từng xảy ra): “Thực ra người sói chỉ đoàn kết trong nội bộ đàn của họ mà thôi. Đối với những đàn khác thì họ chẳng ưa gì đâu, thậm chí còn ghét hơn cả những người ở chủng tộc khác cơ đấy. Thậm chí con lai và những người sói sinh con với đàn khác còn từng bị coi là kẻ phản bội và đuổi giết nữa.”
Con lai giữa các chủng tộc siêu tự nhiên vốn không được ưa chuộng trong thế giới ma thuật, chỉ là người sói đẩy sự kỳ thị đó lên thành thù ghét công khai mà thôi.
“Đương nhiên là bây giờ tình trạng ấy cũng đỡ hơn rồi. Sau nhiều vụ thanh trừng con lai và kẻ phản bội xảy ra ngay trước mắt người thường, sự náo động mà người sói gây ra đã ảnh hưởng không nhỏ tới cuộc sống của các chủng tộc ma thuật khác. Thậm chí chiến dịch săn người sói bùng lên vào thế kỷ mười sáu còn làm dấy lên nỗi lo tái hiện lại cuộc chiến săn phù thủy vốn đã dịu dần của Tòa án Dị giáo, và đúng là nó đã xảy ra thật.” Eden điều khiển khay bánh tráng miệng ra bàn và cắt cho mọi người: “Điều này khiến các phù thủy, pháp sư trên toàn thế giới nổi giận và nhóm họp tại St Gallen, yêu cầu thế giới ma thuật nói chung và cộng đồng người sói nói riêng phải có giải pháp giải quyết trước khi ngừng giao thương với chủng tộc người sói và bất cứ chủng tộc nào khác có ý định giúp đỡ họ.”
“Mà mọi người biết là người sói không có khả năng tự cấp tự túc, họ là những chiến binh giỏi nhưng chẳng hiểu gì về việc trồng trọt chăn nuôi cả. Phần lớn những gì họ dùng - đặc biệt là các loại thuốc men - đều đến từ tay các pháp sư. Vậy nên năm 1648, dưới sự chứng kiến của đại diện các chủng tộc, người sói đã kí kết Hiệp ước St Gallen - thứ mà chúng ta hay gọi là Hiệp ước Con lai ấy - về việc ngừng giết hại con lai giữa các đàn hoặc với chủng tộc khác, cho phép người sói trong đàn được tự do kết hôn và sinh con theo ý muốn của bản thân.”
Balan khịt mũi: “Và qua tới bốn thế kỷ thì rõ ràng là bọn họ vẫn không thay đổi gì nhiều.”
Eden nhún vai: “Người sói nổi tiếng là cứng đầu mà, suy nghĩ của bọn họ còn rỉ sét hơn cái đèn đồng cũ của cụ em ấy. Nhưng so với việc ngang nhiên xé xác thì kỳ thị và bạo hành lạnh vẫn còn tốt hơn, ít nhất thì người sói lai vẫn có cơ hội được sống.”
“Thế nên là...” Takara chọc cái dĩa vào miếng bánh của mình, rồi bằng một cách kỳ diệu nào đó đã hất văng cả bát súp về phía Abyss. Con mèo ré lên một tiếng bực bội, quăng cho hắn một cái nhìn trách móc trước khi nhảy lên đầu hắn ngồi. Gã thợ săn quái vật với khuôn mặt khá trông hầm hố này có một tình thương vô bờ với mấy thứ cục bông xinh xinh, nên là hắn ngồi im re chịu trận và nói tiếp: “Thế nên là số lượng thành viên trong các đàn của người sói đang giảm - kể cả những đàn có lịch sử hàng ngàn năm như Trăng Máu hay Mắt Xanh - nhưng số lượng các gia đình đa chủng tộc và con lai lại tăng dần mỗi năm. Nếu họ cứ tiếp tục giữ cái suy nghĩ cổ hủ thế này thì Hội đồng Ma thuật cảnh báo là trong tương lai, các đàn cổ xưa có thể sẽ chỉ còn là lịch sử mà thôi.”
Tất cả mọi người gật đầu, tình hình này cũng chẳng có gì lạ, ai mà không muốn được sống cơ chứ?
Artaga ngó xung quanh: “Sao mấy người biết hết những thứ này vậy?” Vụn bánh trong miệng cậu ấy phun tùm lum ra bàn khiến Balan nhăn như khỉ (“nuốt xong rồi hẵng nói thằng ranh con!”).
“À...” Giọng nói êm ái đầy mỉa mai của Abyss vang lên: “Họ đọc siren ạ.” Abyss nhảy xuống cái ghế hình súc gỗ trông như mọc lên từ dưới sàn: “Sao mà Ten có thể nhớ vanh vách lịch sử của cả Thời kỳ Tối mà cậu còn chẳng phân biệt nổi Hiệp ước St Gallen và Hiệp định St Petersburg thế nhỉ?”
Ba người còn lại tự động che chắn thính giác trước mấy câu cãi cùn của Artaga, rằng “trong hai người thì chỉ có một người biết lịch sử là đủ” và tiếng cười khẩy khiến người nghe ứa gan của Abyss.
“Dù sao thì...” Balan nhấn nhá: “Đó chắc hẳn là lý do thằng bé Garuda kia biến khỏi đàn, nhưng mới mười hai tuổi thì có hơi...”
“Ồ, Garuda.” Abyss chụp cái đuôi của mình vào mặt Artaga: “Garuda hay tới nhà chúng ta đúng không? Thằng nhóc có đôi mắt có thể đổi sang màu tím thạch anh ấy hả?” Nó quay cái đầu tròn xoe về phía Eden và tiếp tục sau khi nhận được tiếng ừ hử xác nhận của cậu: “Sói Địa ngục Garuda, hừm, tay đó không tệ đâu.”
Mọi người - ngoại trừ cậu pháp sư tóc đen vẫn đang chiến đấu với miếng bánh ngọt cuối cùng - đồng loạt nhìn về phía Abyss: “Không tệ ấy hả?” Đối với linh thú khó tính này thì đây đã có thể coi là một lời khen hoành tráng rồi đấy: “Tôi nghĩ là cậu nên nhờ Eden chuyển lời này tới thằng bé.” Takara cẩn trọng nói, đôi khi một lời khen có tác dụng lớn hơn ta tưởng rất nhiều.
Eden vui vẻ cười, một tay chống cằm, tay còn lại nhéo nhéo mấy sợi râu của con mèo: “Em nghĩ là Abyss nói với cậu ấy rồi đấy, trực tiếp.” Linh thú của cậu bình thản liếm tay rửa mặt, hành động như một con mèo xịn và không thèm đếm xỉa đến ánh mắt ấm ức của Artaga.
“Ồ, quao, cái này thật đúng là...” Balan liếc về phía thằng nhóc siren đang hiện rõ vẻ ghen tị mà nhịn cười: “Vậy thì chắc chắn là thằng nhóc đó thực sự không tệ rồi.”
Bữa tối kết thúc trong sự hỗn loạn, bát đĩa bay loạn trong bếp (tạ ơn bất cứ pháp sư nào đã sáng chế ra bùa rửa bát), đồ ăn thừa được đẩy ra ngoài vườn (đám Kiến Chít Chít - giúp cậu xử lí rắn độc - đã háo hức chờ sẵn từ lâu), tiếng cằn nhằn của Artaga (“Một năm nay nó mới chịu nói chuyện với em!” “Bình tĩnh coi, Garuda biết Abyss từ năm mười sáu tuổi cơ mà.”) và những tiếng loảng xoảng và xin lỗi liên tục vang lên từ phía Takara.
“Các anh không ở lại với em hả?” Eden nhăn nhó tiễn mọi người ra cửa với con mèo Munchkin đủng đỉnh lắc mông theo sau. Tất cả bật cười bởi cái bĩu môi dễ thương của cậu, đôi khi đứa em út của họ lại trở nên cực kỳ dính người như thế này đây.
“Anh phải tới chỗ Ten luôn, lúc này cậu ấy dễ trở nên nhạy cảm lắm.” Artaga nhún vai.
“Anh còn một đám hàng chưa làm xong cho khách.” Ờ, khi Tanaka nói “hàng” thì nó có nghĩa là vũ khí, chế tác tinh xảo, sát thương cao. Đám lính đánh thuê đúng là đã giúp hắn hái ra tiền.
“Anh cũng thế.” Balan thở dài: “Ngày mai có một đám đá mới được chuyển đến, và anh cần phải đảm bảo là mình có thể nhai đầu bất cứ kẻ nào tính giỡn mặt anh.” Cửa hàng nguyên liệu ma thuật của Balan đang cực kì ăn nên làm ra, chưa kể đến cửa hàng “Bánh ngọt Svartalf” nho nhỏ bán bánh ngọt cho cả người thường lẫn sinh vật ma thuật kia nữa nên trông anh lúc nào cũng bận rộn.
“Em đi cùng anh nhé, đằng nào em cũng đang... ờ, cần thêm vài thứ.” Gã thợ săn quái vật nhanh nhảu nói, rồi cả hai nhìn nhau ngọt ngào cười, bỏ ngoài tai câu rên rỉ anh ấy không cần vệ sĩ đâu của siren tóc xanh.
Mặc dù đã từng nhìn thấy Balan bẻ cổ lũ đần độn muốn gian lận hàng hóa vài lần thì trong mắt Takara, anh vẫn là chàng thơ mong manh ngọt ngào (anh Jin và Artaga gọi đó là mù có chọn lọc).
Eden và Artaga liếc nhau, ôi những kẻ sến súa sởn da gà này. Siren tóc xanh lầm bầm: “Đừng làm gì quá khích ở đó đấy.” Và bị Balan vỗ một cái rõ đau vào đầu, trái lại Takara - anh chàng cơ bắp kia - cúi gằm mặt xuống, chỉ để lộ ra hai vành tai đỏ rực như sắp cháy đến nơi.
Nhìn bóng mọi người khuất dần sau bóng đêm, Eden bắt đầu dựng lại hàng rào phép thuật của mình: “Bùa Cảnh báo, bùa Chuông, bùa Gương, bùa Lạc lối...” Cậu lầm bầm trong miệng, đếm ra mới thấy mình dùng nhiều bùa bảo vệ thật. Bùa chú bảo vệ là mảng Eden mạnh nhất trong tất cả các loại bùa của pháp sư phù thủy, có lẽ cậu đúng là đứa chết nhát như các anh bảo cũng nên.
“Bùa Gai nữa.”
Eden giật bắn mình, cậu bối rối quay đầu lại: “Abyss?” Bùa Gai là một loại bùa phòng vệ rất mạnh, nhất là khi cậu kết hợp chúng với tinh chất Xương Độc đặc chế của nhà Noldorasga. Nhưng nó rất hiếm khi được sử dụng, theo ghi chép của dòng họ thì từ khi đến thành phố Ngân Hạnh này, người nhà Noldorasga mới chỉ dùng nó ba lần, đều là vào khi thành phố rơi vào tình trạng hỗn loạn và mọi người bắt buộc phải tìm mọi cách có thể để tự bảo vệ mình.
Abyss nhìn thẳng vào cậu bằng đôi mắt xanh ngọc lạnh lẽo như băng: “Eden, tôi có dự cảm không tốt.”