Vưu Lương là cháu trưởng đời thứ ba trong dòng họ Vưu, đồng thời cũng là con trai của đại bá Vưu Triêu Quý. Bởi vậy do hắn đại biểu mọi người, hướng Vưu lão gia dâng tặng lễ vật mừng thọ.
Trong tay Vưu Lương đang cầm một hộp gỗ điêu khắc hoa văn cổ xưa. Mơ hồ từ trong hộp gỗ còn tản mát ra một loại hương thơm tự nhiên, như muốn thấm đượm tận sâu vào trong ruột gan của người ta.
Tuy rằng Vưu lão gia tuổi tác đã cao, nhưng nhãn quang vẫn còn mẫn tuệ, liếc mắt một cái liền nhìn ra chiếc gộp đàn hương này chính là đồ cổ giá trị xa xỉn. Mà chứng kiến bộ dạng Vưu Lương cầm nó, hiển nhiên bên trong còn có huyền cơ khác. Đây không thể nghi ngờ là đã làm cho Vưu lão gia tử nảy sinh lòng hiếu kỳ. Lão quả thật rất muốn biết, bên trong hộp gỗ đàn hương kia sẽ được cất giấu thứ đồ vật gì, mà lại dùng đến bảo bối giá trị như thế vậy.
Vưu Lương chậm rãi bước tới gần, cẩn thận đem hộp đàn hương đặt lên trên bàn trước mặt Vưu lão gia. Theo sau hắn mỉm cười, vặn chiếc khóa đồng thau ở bên mép hộp gỗ đàn hương ra. Chỉ nghe thấy một tiếng “lách cách” vang lên, chiếc hộp đàn hương duỗi thân mở ra bốn phía chung quanh, bại lộ cấu trúc ở trước mắt mọi người.....
Bên trong chiếc hộp gỗ đàn hương này, bài trí một bộ ấm chén Tử Sa mang phong cách cổ xưa.
Vưu Lương cười khanh khách giới thiệu: “Bởi vì biết ông nội thích uống trà. Cho nên cha con đã ủy thác nghệ nhân Trần Ngạn Châu, tỉ mỉ chế tạo ra một bộ Tùng Hạc Duyên Niên Hồ. Để chúc ông nội phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.”
“Ấm tử sa? Thứ này rất tốt.” Vưu lão gia cười đến toét cả miệng, nhịn không được cầm chiếc ấm tử sa lên vuốt ve, liên tục gật đầu nói: “Tốt...tốt...tốt lắm! Thực phiền toái đến đám con cháu rồi. Biết ta thích uống trà, liền chuẩn bị cho ta một phần lễ vật quý báu như vậy, ta thật sự rất cao hứng.”
Nhị bá của Vưu Giai là Vưu Triêu Phúc thong thả đi tới bên cạnh Vưu Triêu Quý, nhẹ giọng nói: “Đại ca quả nhiên lợi hại, có thể mời được nghệ nhân Trần Ngạn Châu, tự tay chế tạo ra chiếc ấm tử sa này. Tiêu phí không ít tiền đi?”
Vưu Triêu Quý không khỏi đắc chí: “Cũng bình thường, chỉ mất khoảng chừng hơn trăm vạn thôi mà. Kỳ thật giá cả đều không trọng yếu, chỉ cần lão nhân gia yêu thích là được.” Tuy rằng tình cảm mấy anh em bọn họ coi như không sai, không xuất hiện cái loại tình trạng nội đấu như phim kịch trên truyền hình. Nhưng cũng không đại biểu cho việc, giữa bọn hắn sẽ không có ám muội phân tranh cao thấp.
Trong lúc đắc ý, Vưu Triêu Quý cũng không quên hỏi nhị đệ của mình: “Cậu chuẩn bị lễ vật mừng thọ là gì vậy, mau dâng lên cho lão nhân gia thưởng lãm đi.”
“Anh lập tức sẽ biết thôi.” Vưu Triêu Phúc cười ha hả, không có trả lời trực tiếp, mà thần bí nói.
Ngay lúc này, Vưu Văn con trai của Vưu Triêu Phúc đã bưng một chiếc hòm màu sắc rực rỡ, đi tới trước mặt Vưu lão gia. Đợi người hầu đem chiếc hộp đàn hương kia thu lại, mới thần tình nghiêm trang, đặt chiếc hòm lên trên mặt bàn.
Vưu lão gia đùa giỡn nói: “Trong này là cái gì? Bề ngoài màu sắc rực rỡ như vậy, thiếu chút nữa đã làm cho ta hoa hết cả mắt rồi.”
“Ông nội, cha con biết người yêu thích đồ cổ, nên tháng trước liền chạy tới Hongkong, tham gia buổi đấu giá đồ cổ đặc biệt, giành được món đồ vật này, hy vọng là người sẽ thích nó.” Vưu Văn nói xong, mở chiếc hòm màu sắc rực rỡ kia ra.
Phương thức mở chiếc hòm này không có tinh xảo như hộp gỗ đàn hương lúc trước. Bất quá sau khi được mở ra, cả bên trong gian phòng khách, liền bị một mảnh quang mang vàng óng bao phủ.
Đây là một bức tượng phật Di Lặc được làm từ vàng ròng. Bộ dạng thần thái và biểu tình trên mặt của nó, trông vô cùng sinh động. Làm cho người ta không khỏi tán thưởng tự đáy lòng.
Vưu Văn giải thích: “Bức tượng phật Di Lặc này, căn cứ theo chuyên gia giám định xem xét, chính là đồ cổ từ thời Gia Khánh của triều Minh, đã nhiều năm lưu lại tại hải nɠɵạı. Cuối cùng cha con giành được nó trong buổi đấu giá, đem nó làm lễ vật mừng thọ ông nội, chỉ hy vọng là người cũng giống như nó, thân thể cường tráng, miệng cười vui tươi không ngớt.”
“Không tồi, thực không tồi, chỉ là hơi có điểm xa xỉn một chút.” Vưu lão gia đối với bức tượng phật Di Lặc bằng vàng ròng này đồng dạng cũng ưa thích, nhưng so sánh cùng chiếc ấm tử sa trước đó, hứng thú của lão vẫn kém hơn một chút.
Mà điều này cũng làm cho Vưu Triêu Quý giống như đá thắng trường gà, dùng khửu tay thọt Vưu Triêu Phúc, dương dương tự đắc nói: “Xem ra, lão nhân gia vẫn ưa thích chiếc ấm tử sa của tôi hơn nhỉ.”
Vương Triêu Phúc có điểm buồn bực, vì mua bức tượng phật Di Lặc bằng vàng ròng này, hắn không chỉ tiêu phí mất hai trăm vạn, đồng thời còn tổn thất một phen tâm huyết và thời gian. Nhưng thật không ngờ, cuối cùng lại đổi lấy cái kết cục như thế này. Hắn nhìn đại ca đang dương dương tự đắc, nói: “Anh cũng đừng đắc chí vội, ŧıểυ muội cùng tam đệ còn chưa dâng lễ vật mừng thọ lên đâu, có lẽ quà mừng của bọn họ so với chiếc ấm tử sa kia, lão nhân gia còn yêu thích hơn đấy.”
Ngay tại khi hai huynh đệ Vưu Triêu Quý và Vưu Triêu Phúc xì xầm bàn tán, thì dì út của Vưu Giai là Vưu Triêu Lâm cũng đem một bức tranh đi tới trước mặt Vưu lão gia tử. Vốn dựa theo truyền thống nhà họ Vưu, thì người đến dâng quà mừng sẽ do cháu chắt đảm nhiệm. Nhưng bởi vì con gái của dì út là Vưu Tình đang du học tại Anh quốc, cho nên nàng đành phải tự mình ra mặt.
Vưu Triêu Lâm mở bức tranh đang cầm trong tay ra, dựng thẳng bên người, để cho Vưu lão gia thưởng lãm. Nang vừa cười vừa nói: “Lão nhân gia, bức tranh này chính là do Vưu Tình mua từ Châu Âu gửi về. Bởi vì liên quan đến bài vở, nên cháu gái không có biện pháp trở về tham dự tiệc mừng đại thọ tám mươi của người. Cháu gái nhờ con chúc phúc người hai câu ‘ niên niên hữu kim nhật, tuế tuế hữu kim triêu*’! Thế nào lão nhân gia, cháu gái nhỏ của người cũng rất có hiếu tâm ah?” (hằng năm đều có hôm nay, tuổi tuổi đều có hôm nay.)
“Có hiếu tâm, có hiếu tâm.” Vưu lão gia đeo mắt kính não lên, cẩn thận giám định và thưởng thức bức tranh này.
Vương Triêu Lâm thấy lão nhân gia cẩn thận quan sát, không khỏi cao hứng dò hỏi: “Nghe Vưu Tình nói, bức tranh này là do họa sĩ Josephine người Anh vẽ. Thế nào lão gia tử, nhìn tranh nội quen rồi, đối với món đồ tây dương này có thích thú không ạ?”
“Tranh này vẽ....Yêu quái sao?” Vưu lão gia chỉ vào bức tranh, chần chừ nói.
Bức tranh này tên là “Tinh Linh Ven Hồ”, phác họa hình ảnh tinh linh trong thần thoại của phương Tây, nhảy múa nô đùa ở trên mặt nước. Hình ảnh tươi đẹp sắc sảo, cùng tranh trong nước hoàn toàn bất đồng. Chẳng qua đối với loại phong cách huyền ảo này, Vưu lão gia thật sự đúng là không thể tiếp thụ luôn ngay được.
“Rất không tồi, thu lại đi.” Vưu lão gia nhìn người hầu phất tay, ra hiệu nàng đem bức tranh cuộn trở lại.
Lúc này Vưu Triêu Lâm cũng đã nhận ra lão gia tử không thích bức tranh này lắm, nàng không khỏi có chút xấu hổ. Đúng lúc dư quang trông thấy Tam ca, cũng chính là cha của Vưu Giai----Vưu Triêu Tường, nên vội vàng nói: “Uy, Tam ca, anh còn chưa dâng lễ vật mừng thọ cho lão nhân gia đâu?”
Vưu Triêu Tường quẳng ném ánh mắt về phía Vưu Giai, vốn hắn cũng muốn đích thân chuẩn bị lễ vật mừng thọ, nhưng bởi vì công tác bề bộn, kết quả làm cho hắn quên béng đi mất. Đành phải trông cậy vào Vưu Giai, cũng không biết ngắn ngủi thời gian như vậy, Vưu Giai có tìm được lễ vật mừng thọ mà lão nhân gia ưa thích hay không?
“Xem ra năm nay chắc là bị đại ca, nhị ca, và ŧıểυ muội vượt mặt rồi.” Vưu Triêu Tường ở trong lòng âm thầm tự nhủ.
“Quà mừng cho ông nội, con sớm đã chuẩn bị xong rồi. Đang để tại phòng riêng, đợi con đi lấy nhé.” Vưu Giai nói dứt lời, liền xoay người đi lên trên tầng.
PS: Tử Sa là 1 loại khoáng chất chỉ có ở vùng Tô Châu. Người ta làm ấm từ khoáng chất Tử Sa bằng cách nung khoáng chất đó ở nhiệt độ 300-400 độ C. Ấm Tử Sa khi va vào nhau kêu như tiếng kim loại va nhau. Người ta nói rằng ấm Tử Sa có thể giữ chè 3 ngày trong ấm mà ko bị thiu. Ấm tử sa uống không được rửa, chỉ rửa bên ngoài mặt ấm. Vì ấm càng có cặn chè lâu năm thì uống càng ngon và đắt đỏ.