Buổi thọ yến được mở màn bằng tràng pháo tay nhiệt liệt. Từng món thức ăn tịnh lệ được người hầu bàn bưng lên.
Tuy rằng bữa tiệc này tổ chức ở trong biệt thự của Vưu gia, nhưng Vưu gia rất hoành tráng, trực tiếp mời đầu bếp nổi tiếng nhất Ung Thành đến nơi này phụ trách nấu thức ăn. Mà người hầu bàn cũng được chọn ra từ trong khách sạn cao cấp, vô luận tướng mạo hay dáng người cũng đều hoàn hảo.
Đàm Mỗ Nhân tiếp nhận một chum Mao Đài từ trong tay người hầu bàn, cười dài nhìn Trương Văn Trọng: “ŧıểυ Trương, cậu uống được rượu không?”
Trương Văn Trọng hồi đáp: “Cũng biết uống, nhưng tửu lượng không được tốt lắm.”
“Như vậy là tốt rồi, chúng ta uống với nhau một chút đi.” Đàm Mỗ Nhân quay đầu nhìn về phía người hầu bàn đứng ngay cạnh đó phân phó: “Lấy cho tôi hai chiếc chén thủy tinh.”
“Xin chờ một chút.” Người hầu bàn đáp lời, dựa theo phân phó của hắn, cầm hai chiếc chén thủy tinh đến.
Đàm Mỗ Nhân hứng trí khui chum Mao Đài trong tay, rót đầy rượu vào hai chiếc chén thủy tinh, hắn đẩy một chén tới trước mặt Trương Văn Trọng, tự mình cầm lấy một chén, cười dài nói: “Chúng ta cụng phát nhỉ.”
Mỗi chén gần một phần ba chum rượu Mao Đài....Lại còn kêu là ít nữa sao?
Trương Văn Trọng không khỏi nở nụ cười khổ, đề nghị nói: “Uống rượu nhanh quá, sẽ tổn hại đến gan. Hay là chúng ta chậm rãi thưởng thức đi.”
“Rượu phải uống chén lớn, thịt ăn miếng to, mới gọi là bản sắc nam nhi chứ.” Đàm Mỗ Nhân nghiêm mặt phản bác: “Ngồi nhấm nháp từng ngụm xoàng xĩnh, thật sự không ra gì nha!”
“Đại ca, anh nghĩ rằng tất cả mọi người đều uống rượu giống như anh sao? ŧıểυ Trương cũng đã nói, tửu lượng của hắn không được tốt lắm, anh không cần phải dọa nạt người ta nữa.” Đàm Thanh ngồi bên cạnh nhịn không được lên tiếng nói chuyện. Bởi vì lúc trước Vưu Giai đã nhờ nàng chiếu cố cho Trương Văn Trọng, nếu chẳng may hắn bị quá chén, nàng quả thật là không còn mặt mũi nào đi gặp Vưu Giai nữa.
“Không phải chỉ có một chén rượu đế thôi sao? Anh mày cũng không tin, ŧıểυ Trương sẽ say vì một chén rượu đế này.” Đàm Mỗ Nhân trừng mắt nhìn cô em gái bướng bỉnh của mình, quát lớn: “Nam nhân chúng ta nói chuyện, nữ nhân các người đứng có nói leo.”
Đàm Thanh nhíu đôi mày liễu, cười lạnh một tiếng: “Ui cha, cư nhiên còn dám quát tháo ở trước mặt người ta. Anh có tin không, em liền gọi điện cho chị dâu, thông tri cho nàng biết hôm nay anh lại tái phát cơn nghiện rượu. Dùng chén lớn bức người khác cạn ly hả?”
Tức thì vẻ mặt của Đàm Mỗ Nhân đại biến, nhất là khi trông thấy Đàm Thanh móc điện thoại di động ra, nhất thời rối tinh thành một đoàn, vội vàng cầu xin tha thứ: “Được rồi....được rồi...bà thím....là tôi sai còn không được sao? Tôi hướng cô xin lỗi được chưa? Ngàn vạn lần không nên gọi điện cho chị dâu của cô! Nếu nàng ta mà biết được thì chắc chắn tối nay tôi sẽ phải ngủ ngoài đường. Cô nói xem, thực khó khăn tôi mới chạy ra khỏi đơn vị, nếu tối nay không được ngủ cùng chị dâu cô, đây chẳng phải cũng là muốn ta đi chết hay sao?”
“Còn ép ŧıểυ Trương uống rượu cùng anh nữa không?” Đàm Thanh dò hỏi, ngón tay nàng đặt lên trên bàn phím điện thoại, mà trên màn hình cũng hiện ra tên người liên lạc, đúng là hai chữ “chị dâu”.
“Coi như anh biết thức thời.” Đàm Thanh giựt lấy chén rượu trong tay của hắn, đem rượu đổ ra hơn phân nửa. Đàm Mỗ Nhân chứng kiến một màn này mà đau lòng không thôi, nhưng bởi vì sợ cô em gái bướng bỉnh này sẽ hướng vợ mình dâng cáo trạng, nên cũng chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
“Hôm nay là tiệc sinh nhật của Vưu gia gia, nếu không cho anh uống thì cũng không công bằng. Vậy anh cứ nhấm nháp như ngoài quán bar thôi.” Đàm Thanh đẩy chén rượu trả lại cho hắn, theo sau lại nhìn Trương Văn Trọng nhắc nhở: “Trương ca, anh uống được bao nhiêu thì uống, đừng cả nể anh của tôi quá.”
“Được.” Trương Văn Trọng cười xòa gật đầu. Hai anh em Đàm gia tản mát ra loại chân tình huynh muội, làm cho hắn có chút hâm mộ.
Mọi người ăn uống không bao lâu, Vưu Giai cũng giúp Vưu Thiên Hải ngồi vào trong bàn tiệc.
Những người bạn từ nhỏ của Vưu Giai, Vưu Thiên Hải cũng phi thường quen thuộc. Ông cười nói tiếp nhận mọi người chúc phúc xong, thì ánh mắt liền rơi xuống trên người của Trương Văn Trọng.
“Vị này chính là....”
Vưu Giai vội giới thiệu: “Đây là bằng hữu của cháu, Trương Văn Trọng.”
Đột nhiên Vưu Thiên Hải nở nụ cười, lão nhìn Trương Văn Trọng, lại nhìn Vưu Giai, cười dài nói: “Ở trong ấn tượng của ta, nɠɵạı trừ Đàm Mỗ Nhân cùng mấy đứa quen thân từ nhỏ. Thì chưa bao giờ cháu dẫn nam nhân khác về nhà chơi, hôm nay chính là lần đầu tiên ah!”
Vưu Giai kiều nhan ửng đỏ, mau chóng giải thích: “Ui da, ông nội, người có biết là mình đang nói cái gì không đây? Quan hệ giữa cháu và Trương tiên sinh cũng không phải giống như trong tưởng tượng của ông đâu.”
Vưu Thiên Hải chòng ghẹo cháu gái mình, nói: “Làm sao cháu biết, trong đầu ta đang tưởng tượng cái gì đây?”
“Này....” Nhất thời Vưu Giai nghẹn lời.
Chứng kiến biểu tình quẫn bách của Vưu Giai, Vưu Thiên Hải tươi cười cao hứng phá lệ.
Cùng mọi người nói vài câu chuyện phiếm, cũng nhấp vài ngụm rượu tượng trưng xong, Vưu Thiên Hải được Vưu Giai trợ giúp đi chào hỏi lần lượt từng bàn tiệc một. Theo sau mới quay trở lại phòng khách thanh lịch ở trong căn biệt thự cổ kính kia.
Những căn nguyên bệnh tật thời còn trẻ, hiện giờ cũng bạo phát ở trên người Vưu Thiên Hải. Không chỉ riêng hai chân tê liệt, đồng thời năm đó còn hay ăn no mà tạo thành bệnh đau dạ dày, sau lại biến trở thành bệnh mãn tính, khiến cho hiện tại Vưu Thiên Hải chỉ có thể dùng một chút ẩm thực nhẹ, dễ tiêu hóa. Món ngon vật lạ ở bên ngoài, hắn chỉ có thể nhìn, mà không thể ăn.
Vưu Giai ôn nhu khuyên giải: “Được rồi, ông nội, người không nên oán giận. Đây cũng là vì muốn tốt cho sức khỏe của ông thôi mà.”
Ngay tại khi hai ông cháu đang nói chuyện, thì cha mẹ Vưu Giai, gia đình Đại Bá, gia đình Nhị Bá, cùng gia đình dì út, đều nuối đuôi nhau tiến vào mừng quà sinh nhật. nɠɵạı trừ Vưu Tình em gái Vưu Giai đang du học tại Anh quốc, thì cả nhà họ Vưu đều có mặt đông đủ.
Đại bá và nhị bá của Vưu Giai sắc mặt cũng ửng hồng. Hiển nhiên là vừa rồi đã phải uống khá nhiều rượu mời.
Đại bá Vưu Giai tiến lên phía trước một bước, hàm hậu cười nói: “Cha, hôm nay nhân dịp đại thọ tám mươi của cha. Con cháu chúng ta đều chuẩn bị một phần quà mừng lễ, để biểu hiện tấm lòng hiếu kính đối với cha.”
“Ưm?” Đám con cháu chạy đến tặng lễ vật, hiển nhiên là hấp dẫn Vưu Thiên Hải hơn cái món cơm dinh dưỡng không có mùi vị kia. Lão cười hớn hở, nhưng ngoài miệng lại nói: “Đám các ngươi còn tiêu phí tiền bạc cho lão già như ta làm gì nữa đây? Có tâm nhớ đến lão già này là tốt lắm rồi!”
Tuy nhiên ngay sau đó, lão cũng lòi cái đuôi hồ ly ra: “Mở nhanh lên một chút, để ta xem, hôm nay con cháu biếu ta những thứ gì tốt....”