Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: metruyen.com
Để cho ông chủ Hồ nhìn qua vài phút, Lý Dương lập tức thu hồi chén nhỏ.
-Thời gian không còn sớm nữa, chúng tôi cần phải trở về, chuyện này này mặc kệ các người có đúng hay không. Có chiếc chén nhỏ này chúng tôi xóa bỏ mọi chuyện trước kia, cáo từ.
Lý Dương dứng lên, vỗ vỗ lên người, thỏa mãn cười.
-Chờ một chút!
Thấy Lý Dương muốn đi, trên mặt ông chủ Hồ hiện lên vẻ lo lắng.
-Ông chủ Hồ còn có chuyện gì?
Lý Dương quay đầu lại nhìn ông chủ Hồ, càng làm cho Lưu Cương cùng Lý Xán kéo tới bên cạnh mình. Nhìn ba người trước mặt, ông chủ Hồ biến hóa nét mặt vài lần. Cuối cùng lộ ra vẻ mặt cười tủm tỉm rất chi là vô hại, Lý Xán chính là bị vẻ mặt này của hắn lừa cho một lần.
-Lý tiên sinh, là như thế này, ngươi xem đi, công ty bán đấu giá sẽ không giao tiền mặt đi. Theo tôi được biết, trên đấu giá nếu muốn lấy được tiền cũng phải mất mấy tháng. Chậm thì tới cả năm, không bằng chén nhỏ này ngài bán lại cho tôi đi?
Ông chủ Hồ cười ha hả nói, Lý Xán sắc mặt đột nhiên biến đổi, muốn nói cái gì thì bị Lý Dương kéo lại.
Lý Dương cười cười nhạt, vung chén nhỏ trong tay lên nói:
-Ông chủ Hồ nói không sai, bán cho ông cũng không phải không có khả năng. Thế nhưng bán đấu giá thấp nhất là 300 vạn, ngươi cũng phải đưa cho tôi hai trăm vạn đi, ngươi có nhiều tiền vậy sao?
-Hai trăm vạn tôi không có, tôi có 30 vạn.
Ông chủ Hồ lập tức lắc đầu.
-30 vạn, ông chủ Hồ, ngươi có phải đang nói đùa hay không?
Lý Dương khịt mũi cười, nhìn ông chủ Hồ giống như nhìn người ngu vậy.
Ông chủ Hồ thấy vẻ mặt của Lý Dương như vậy, trong lòng càng thêm ổn định rồi, lặng lẽ gia hiệu cho hai người ở bên cạnh.
-Lý tiên sinh, ngài nói đùa rồi, ngoài ba mươi vạn tiền mặt ra, tôi còn có 30 vạn tiền mặt khác. Đây chính là toàn bộ gia sản nhà tôi rồi, tôi thật tâm muốn mua chén nhỏ của ngươi, hơn nữa, ngài mua cái chén nhỏ có hai vạn, bán ra 60 vạn mà nói, đã là lời không ít rồi, không phải sao?
Ông chủ Hồ vừa nói vừa xuất ra một cái túi bên người. Bên trong còn còn có mấy sấp tiền, đều là số tiền trị giá 100 nguyên một tờ, đánh mấy cái, nhìn trong bao tiền toàn sấp tiền chỉnh tề.
Thấy cái bao, Lý Xán sắc mặt bỗng nhiên biến đổi cắn răng nói rằng:
-Quả nhiên là ông lừa tôi, lão đại, hai mươi vạn này cũng là của tôi. Tôi ở đây nhìn thấy thứ tốt, trở về gom đủ 20 vạn, rồi mượn hắn 30 vạn, những số tiền này đều bị hắn lừa lấy hết….
Lý Dương thở dài, vỗ vỗ Lý Xán, ý bản hắn không cần phải nói gì.
-Ông chủ Hồ, nếu đã không hợp thì thôi, hiện giờ đừng nói là 200 vạn, ngươi có cho tôi 300 vạn tôi cũng không bán, cáo từ.
Nói xong, Lý Dương lôi Lưu Cương cùng Lý Xán đi ra ngoài, hai người tướng mạo hung ác đột nhiên rút một cây đao ra khỏi người, ánh mắt tàn độc nhìn vào đám người Lý Dương.
Lưu Cương sắc mặt trầm xuống, cước bộ vừa chuyển, thân thể đã chắn trước mặt Lý Dương.
Lý Dương trên mặt lộ vẻ kinh sợ, hai tay cầm lấy cái chén nhỏ, lớn tiếng kêu lên:
-Ông chủ Hồ, ông có ý gì? Lừa đảo chúng tôi còn chưa tính, giờ còn muốn chiếm đoạt, tôi nói cho ông, chỉ cần tôi ném mạnh xuống, ông cái gì cũng không lấy được.
Ông chủ Hồ tròng mắt chuyển nhanh, trên mặt lộ ra nụ cười tủm tỉm nói rằng:
-Lý tiên sinh, ngài đừng như vậy, hòa khí phát tài mà. Nếu thứ này đã bị mọi người cùng phát hiện ra, ngươi nên chia cho tôi một phần. Cái giá 60 vạn cho các người, chén đưa cho tôi, như vậy đối với mọi người đều tốt.
Ông chủ Hồ vừa nói xong, hiện ra hình dạng vô cùng ác độc nói:
-Ngược lại, ngày hôm nay các người mang chén nhỏ đi cũng không khác gì giết tôi lắm.
Cầm tiền rời đi và chúng ta đồng quy vu tận, cậu chọn đi.
-Được, ông ngoan độc lắm, lần này chúng tôi coi như quen biết, lần sau đừng có nghĩ việc buôn bán với tỉnh Hà Nam chúng tôi.
Lý Dương dường như rất sợ, lo lắng một vài phút mới bỏ lại một câu ngoan độc. Lý Dương bảo Lưu Cương đi lấy tiền, chính mình cẩn thận cầm cái chén trước mặt, chờ khi Lưu Cương lấy được tiền mới mang theo Lý Xán nhanh chóng rời khỏi sân rộng.
Vừa ra khỏi cửa, Lý Dương mang theo Lưu Cương cùng Lý Xán chạy thẳng ra ngoài, mãi tới khi chạy đi thật xa ba người mới dừng lại thở dốc.
-Lý ca, sao anh vừa rồi không cho tôi động thủ, hai tiểu tử kia tôi không vừa mắt chút nào. Anh không lôi kéo tôi, một phút đồng hồ tôi cũng có thể đánh ngã được bọn chúng à.
Sau khi dừng lại, Lưu Cương nghi hoặc hỏi Lý Dương, Lý Dương cùng Lý Xán đang thở hồng hộc, Lưu Cương chỉ mới thở nhẹ vài hơi mà thôi.
-Tôi biết cậu lợi hại, nhưng mà tôi cũng không náo cùng bọn chúng. Tôi vất vả lắm mới lừa được bọn họ, nếu cậu ra tay không phải uổng phí nỗ lực sao?
Lý Dương khoát khoát tay, quay đầu nhìn thoáng qua, ông chủ Hồ không có truy đuổi theo bọn họ.
-Lừa? lão đại, anh có ý gì?
Lý Xán kinh ngạc nhảy dựng lên, vừa rồi hắn còn đang ảo não, mới phát hiện ra thứ tốt thì đã bị cường đạo cướp mất.
-Không có gì, Gia Tĩnh Quan Diêu có mang theo Khoản hay không tôi không biết, nhưng mà khẳng định ở đây có quốc bảo cao cấp nhất Quan Diêu, đi thôi, để mấy tên ngốc phát hiện ra trước thì hỏng, chúng tôi đi nhanh.
Lý Xán nhất thời trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn Lý Dương, Lý Dương đi trước vài bước Lý Xán mới phản ứng lại chạy vội theo.
Mãi tới khi đi xa, Lý Dương mới ổn định tâm tình, vừa đi hắn vừa nói với mọi người. Bốn tầng lỗ ống màu vàng nhạt, cho thấy cái chén nhỏ xác thực là được làm trong năm Càn Long. Nói ra chuyện Gia Tĩnh Quan Diêu chính là vì Lý Dương nhìn thấy cái tấm bia đá lúc vào thôn thôi.
Cũng bởi vì điểm này, mới làm cho ông chủ Hồ tin tưởng, cuối cùng rơi vào tròng của Lý Dương.
-Tiểu Xán, nói xem chuyện gì xảy ra?
Lưu Cương lái xe, Lý Dương ngồi ở vị trí phó lái quay lại hỏi Lý Xán một câu.
Lý Xán lập tức cúi đầu, chậm rãi nói chuyện xảy ra lần này.
Ông chủ Hồ này là hắn quen biết ở phố đồ cổ Trịnh Châu. Ông chủ Hồ là một thương nhân thu mua đồ cổ vào nam ra bắc. Trên tay thỉnh thoảng xuất hiện một vài loại mặt hàng tốt. Dần dần Lý Xán cũng quen hắn, cái tiệm đồ nhỏ của Lý Xán thật ra có không hề ít thứ tốt là từ trên tay ông chủ Hồ lấy được.
Sau đó một năm, ông chủ Hồ đột nhiên nói với Lý Xán rằng ở trong thôn trang nhỏ này có vài thứ tốt. Hắn mấy ngày nay tạm thời không đi được do có việc bận, nên nhờ Lý Xán đi trước, nhưng mà nếu Lý Xán thu được cái gì tốt thì phải cấp cho hắn một chút lợi ích.
Ngẫm lại ông chủ Hồ hơn một năm đưa tới nhiều món đồ tốt. Lý Xán liền đồng ý, lần đầu tiên tới thôn nhỏ này Lý Xán cũng không mang theo tiền, nhưng là tới xem quả nhiên có vài món đồ không tồi, bao gồm cả mấy chén nhỏ.
Ngoại trừ chén nhỏ ra, Lý Xán còn phát hiện ra Song Nhĩ Hồ thuộc Gia Khánh Quan Diêu, Lý Xán cẩn thận nghiên cứu nửa ngày, chụp lại ảnh, cuối cùng kết luận đó là một kiện tinh phẩm, có thể bán được 200 vạn.
Lúc xác định thì Lý Xán tâm động rồi. Nhưng mà người bán ra cái giá 60 vạn mới bán, lăn qua lăn lại một hồi mới rút xuống còn 50 vạn. Lý Xán mang theo 20 vạn còn thiếu tới 30 vạn nữa, đúng lúc này thì ông chủ Hồ cũng tới đây.
Ông chủ Hồ vừa thấy Song Nhĩ Hồ thì muốn mua, nhưng người bán nói là có người đặt trước rồi, sẽ không bán ra. Lý Xán thấy ông chủ Hồ có tiền liền quấn quít mượn tiền hắn, hứa hẹn sau khi bán đi sẽ cho hắn 5 vạn tiền thù lao. Cuối cùng ông chủ Hồ nói tiền thù lao là 10 vạn, mới đáp ứng cho Lý Xán mượn 30 vạn.
Chuyện sau này, không cần Lý Xán nói Lý Dương cũng biết rồi. Khẳng định khi đồ tới tay, Lý Xán mới phát hiện ra đồ vật là giả đi. Phỏng chừng là bị đánh tráo, trong khi không tìm được người bán, 30 vạn Lý Xán còn thiếu ông chủ Hồ chạy không được rồi.
Lý Xán bảo thúc thúc tìm biện pháp kiếm tiền. Nhưng bởi vì mua Song Nhĩ Hồ mà cầm hết cả tiền đi rồi, thúc thúc Lý Xán bán cả tiệm ra ngoài cũng không lấy lại đủ 30 vạn. Hai ngày qua, Lý Xán không có biện pháp gì mới phải nhờ tới Lý Dương, mới bảo ông chủ Hồ gọi điện thoại cho Lý Dương.
Chuyện còn lại, chính là chuyện xảy ra ngày hôm nay rồi.
Sau khi nói xong, Lý Xán trầm mặc một chút, đột nhiên nói rằng:
-Cảm tạ lão đại.
-Huynh đệ cùng nhà khách khí cái gì, 30 vạn này cậu cầm đi, nhanh gọi điện thoại cho thúc thúc, đừng làm cho hắn sốt ruột.
Lý Dương cười khẽ lắc đầu, Lý Xán tổng cộng mang tới 25 vạn tiền mặt, chính mình lại cầm tới hơn 30 vạn ra. Chỉ cần ông chủ Hồ kia không biết chuyện thì ông chủ Hồ thật đúng là tiền mất tật mang rồi.
-Lão đại, tiền này anh lừa lại được, tôi không cầm được.
Lý Xán lắc đầu, hiện giờ hắn đã hoàn toàn hiểu rồi, Lý Dương lúc này cũng mệt nhọc rồi. Nhưng mà Lý Dương diễn quá cao minh, ngay cả lão Hồ kinh nghiệm như vậy cũng bị lừa.
-Nói cái gì ngây ngốc vậy, những tiền này vốn của cậu, tôi trả lại cậu là đúng rồi.
Lý Dương lập tức nhét 30 vạn tiền mặt vào trong lòng Lý Xán. Lý Xán cúi đầu, đôi mắt nhanh bị ướt rồi.
Lý Xán gọi cho Lý Dương chỉ là một hi vọng cuối cùng mà thôi. Hắn biết thúc thúc mình cũng không thể xoay sở được ra 30 vạn. Mà những người Lý Xán quen biết cũng chỉ có Lý Dương là có tiền. Lý Xán biết Lý Dương đổ thạch kiếm được vài trăm vạn, ngay cả Kê Huyết Thạch trị giá 80 vạn cũng có thể mang đi tặng người được. 30 vạn hẳn không thành vấn đề gì, cho nên đánh điện hỏi liều một hồi.
Điện thoại là ông chủ Hồ có, dựa theo ý của Lý Xán là muốn Lý Dương đưa tiền cho thúc thúc vay, bảo thúc thục chạy tới cứu hắn. Đáng tiếc những lời này chưa kịp nói thì bị ông chủ Hồ cắt đứt rồi.
Sau đó, Lý Xán càng không nghĩ tới Lý Dương lại chạy tới nhanh như vậy. Thời gian học đại học của hai người tình cảm rất tốt, nhưng dù sau cũng qua hai năm rồi. Lý Xán đối với việc vay tiền của Lý Dương cũng chưa nắm chắc, lại càng không nghĩ tới Lý Dương không quản đường xa chạy tới cứu mình.
Cho nên, sau khi Lý Dương lừa lấy lại tiền trả cho mình, Lý Xán trong lòng cảm động cũng không nhịn được mà cúi đầu rơi nước mắt.
Lý Dương không có hỏi Lý Xán, lăn qua lăn lại một ngày sắc trời đã tối sầm rồi. Ngày hôm nay không thể quay về Nam Dương được rồi, phải tìm một chỗ nghỉ, mai đi tiếp.
Lúc đồng hồ vừa điểm sáu giờ, Lưu Cương đã tiến vào thành phố Linh Bảo, tìm được một khách sạn 4 sao. Sau khi cơm nước xong xuôi, Lý Xán liền về phòng nghỉ ngơi. Mấy ngày nay hắn gặp đau khổ không ít rồi, vô luận là thân thể hay tinh thần đều uể oải, đi vào giấc ngủ sâu.
Ở nơi này Lý Dương rất yên tâm, trải qua vài ngày lăn lộn Lý Dương cũng mệt chết đi được. Nhưng mà có chút hưng phấn nên không ngủ được, mang theo Lưu Cương đi dạo phố Linh Bảo.
stevenqb1890
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ