Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: metruyen.com
-Hồ ca.
Hai người uống rượu nhìn nhìn, một người đột nhiên đứng dậy, quay lại kêu với ông chủ Hồ một tiếng. Ông chủ Hồ nhìn Lý Dương, lại nhìn Lưu Cương, đột nhiên cười một tiếng.
-Mấy thứ này là trước kia tôi sợ Lý Xán lão đệ chạy mất, mới lấy về đây, hiện giờ tiền đã trả rồi, đồ tự nhiên trả cho các ngươi.
Lý Xán ôm lấy cái rương, oán hận nhìn ông chủ Hồ. Hắn cảm giác được, nếu không phải đã biết mấy thứ này thế nào, ông chủ Hồ căn bản cũng không trả lại cho hắn.
-Để cho tôi xem nào.
Lý Dương trong lòng đột nhiên khẽ động, tiếp nhận cái rương từ tay của Lý Xán, tỉ mỉ lật xem vài món đồ sứ bên trong, đôi mắt tự nhiên sáng ngời lên.
-Tiểu Xán, không tồi à, vận khí của tiểu tử cậu rất tốt rồi, lần này cũng không đến không.
Lý Dương từ bên trong lấy ra một chén nhỏ thanh hoa, tỉ mỉ nhìn qua, còn không ngừng gật gật đầu.
-Lão đại, có ý gì?
Lý Xán có chút mơ hồ, tình huống của Lý Dương hắn cũng hiểu, đối với đồ cổ cũng không biết gì.
-Không có gì, chén nhỏ của cậu chính là Càn Long Dân Diêu
Lý Dương cười cười lắc đầu nói, chén nhỏ này có bốn tầng ống kính màu vàng nhạt, không sai biệt lắm được làm từ năm Càn Long, đây là một sản phẩm đại biểu của thời kỳ Dân Diêu, không hề có ít tinh phẩm còn tồn tại tới nay.
-Đúng vậy, lão đại làm sao ngươi biết?
Lý Xán kinh ngạc nhìn Lý Dương, lần trước nhìn thấy Lý Dương thì ngay cả Thạch Diêu thời kì Dân Quốc cũng không nhìn ra, lần này không ngờ liếc mắt là nhận ra Càn Long Dân Điêu, thật đúng là làm Lý Xán kinh ngạc rồi.
-Đương nhiên tôi biết, tôi còn biết cậu nhìn lầm rồi, đây không phải là Càn Long Dân Diêu.
-Không phải là Càn Long Dân Diêu, lẽ nào là giả sao?
Lý Xán bỗng nhiên cả kinh, hắn bị chữ đồ giả làm cho hoảng sợ. Hắn quên chưa nói với Lý Dương, chén nhỏ này là thứ quý giá nhất trong đây, hắn phải mất 2 vạn đồng mới mua được.
Lý Dương gõ đầu Lý Xán một cái giáo huấn nói:
-Tôi có nói là giả đâu, ậu may mắn như vậy sao gặp phải hàng giả? Bình thường dạy cậu thế nào, quên hết sao..
Lý Xán ngây ngô cười cười, ông chủ Hồ bên cạnh cũng lạnh lùng nhìn bọn họ không nói một lời nào.
-Tới, tôi nói cho cậu nghe, đây là Gia Tĩnh Quan Diêu, Càn Long Dân Diêu còn kém thật xa. May mà lần này tôi tới, nếu không cậu cứ coi như là Càn Long Dân Diêu mà bán đi, như vậy thiệt thòi quá rồi.
Lý Dương cười tủm tỉm, Lý Xán kinh ngạc đồng thời càng choáng váng, nhịn không được mà hỏi:
-Lão đại, anh nói đây là Gia Tĩnh Quan Diêu sao, sao lại không có Khoản đây?
(Khoản: Chữ khắc lõm xuống kim loại hay đá gọi là khoản)
Ông chủ Hồ bên cạnh cũng cười lạnh nói:
-Đúng, vì sao lại không có Khoản?
Lý Dương ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn thoáng qua ông chủ Hồ, không để ý tới hắn nữa mà tiếp tục nói với Lý Xán rằng:
-Cho cậu đi học thêm chút nữa mà cậu không chịu nghe. Nếu muốn phát tài thì phải có tri thức thì cơ hội mới không bị ngươi bỏ qua. Tôi sẽ nói cho cậu một chút cơ bản về Quan Diêu. Tôi hỏi cậu, ai nói với ngươi Quan Diêu tất phải có Khoản chứ?
-Hình như không có?
Lý Xán nhíu mày nói.
-Đương nhiên không có, bởi vì không phải toàn bộ Quan Diêu đều có Khoản cả. Có một vài thứ sẽ không có Khoản, ví dụ như thứ mà hoàng đế cấp cho đại thần cũng sẽ không có Khoản, còn một số loại đồ sứ mang ý nghĩa đặc thù cũng sẽ không có Khoản.
Lý Xán hiểu một chút nói:
-Ý của anh là, chén nhỏ này là phần thưởng sao?
-Không chỉ là phần thưởng, còn có ý nghĩa đặc thù, tôi hỏi cậu, trên mặt trang trí vẽ cái gì?
Lý Dương lắc đầu nói.
-Anh Hí Đồ. (tranh vẽ trẻ em đang vui chơi)
Lý Xán lập tức trả lời, chén nhỏ của hắn, đương nhiên hắn rất quen thuộc.
Lý Dương lại hỏi:
-Vậy cậu nói cho tôi nghe một chút coi, Anh Hí Đồ có ý nghĩ như thế nào?
-Cái này, lão đại tôi thật sự không biết.
Lý Xán cúi đầu, hắn chỉ biết Anh Hí Đồ là một loại văn sức, nhưng cũng không rõ ý nghĩa của nó cho lắm.
-Bình thường cho cậu học cậu không học, tự cho là lợi hại rồi, hiện giờ thấy hối hận chưa? Tôi sẽ dạy cậu, nhìn xem lần này trở về cậu có học lại không.
Lý Dương răn dạy Lý Xán một câu, cầm lấy chén nhỏ chậm rãi nói rằng:
-Anh Hí Đồ là là loại văn sức vẽ năm Tuyên Đức, hưng thịnh cho tới năm Thành Hóa. Gia Tĩnh sau này đăng cơ, sốt ruột mong con, hạ lệnh mở lò luyện chế một nhóm đồ sứ có văn sức Anh Hí Đồ từ Quan Diêu, ý muốn con cháu đầy đàn, phú quý cát tường.
Lý Dương cầm lấy một cái chén nhỏ chỉ vào phần đế chén nói rằng:
-Hoàng đế dùng, khẳng định sẽ có Khoản, nhưng nếu cấp cho đại thần ban thưởng, thì không dùng Khoản, cậu nhìn kỹ hình thù này đi, đoan trang đại khí, thai chất tinh mịn.
Nói xong, Lý Dương xoay chén nhỏ nhẹ nhàng gõ một cái, phát ra tiếng nghe trong trẻo vô cùng, vuốt cái chén nhỏ, Lý Dương trợn mắt cảm thán nói rằng:
-Gõ vào, tiếng nghe như tiếng vàng ngọc, nhìn, màu sắc đẫy đà phì nhuận, văn sức bút ý lưu sướng, ý cảnh cao nhã mà rõ nét, cậu bảo Dân Diêu có thể làm ra đồ sứ như vậy sao?
Lý Xán không nhịn được mà gật đầu, nghe thấy Lý Dương nói, hắn cũng cảm thấy đây là đồ của Gia Tĩnh Quan diêu.
-Còn nữa, cậu nhìn xem, nhìn cái quai sứ này, hoàng đế dùng đều là do hoàng hoa lê cao đẳng chế tạo ra, nếu như lộ ra bên ngoài còn không phải nhìn rất dễ sao.
Lý Dương nhìn ông chủ Hồ, đột nhiên ghé vào tai Lý Xán nói nhỏ rằng:
-Tôi nói cho cậu, đây cũng là bí quyết để nhận ra sự khác biệt giữa Quan Diêu cùng Dân Diêu, ngươi nhớ cho kỹ.
Thanh âm của Lý Dương rất nhỏ, nhưng ông chủ Hồ cũng nghe thấy một chút, ý tứ của Lý Dương hắn đại khái hiểu được.
Ông chủ Hồ nhìn Lý Dương, đột nhiên cười lạnh nói:
-Lý tiên sinh, cậu cũng không cần phải lung lạc tôi làm gì, tôi chính là tổ tông của việc này, cậu làm như vậy cũng vô dụng thôi.
Ông chủ Hồ tuy rằng nói như vậy, nhưng con mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chén nhỏ trên tay Lý Dương. Xem ra tâm hắn động rồi, chỉ còn chưa tin lời nói của Lý Dương mà thôi.
Lý Dương nhìn ông chủ Hồ, cười lắc đầu quay lại hỏi Lý Xán:
-Cậu mua chén nhỏ này ở đây sao?
Lý Xán lập tức gật đầu trả lời:
-Đúng vậy có vấn đề gì sao, lão đại?
-Vấn đề, thật ra có một chút, thứ này là Quan Diêu, nhưng Quan Diêu của Minh Triều đều không phải ở đây, sao ở đây lại tồn tại loại đồ này nhỉ?
Lý Dương vừa nói vừa lắc đầu, cầm cái chén nhỏ nhìn thoáng qua một chút, lúc này mới chuẩn bị thu hồi lại.
-Chờ một chút.
Sắc mặt ông chủ Hồ bỗng nhiên biến đổi, lớn tiếng kêu lên, đồng thời nhanh chân bước tới trước mặt của Lý Dương. Ánh mắt hắn tham lam nhìn vào chén nhỏ trên tay Lý Dương.
-Ông chủ Hồ, xin lỗi, chúng tôi cần phải đi, nhưng mà lần này cũng phải cảm tạ mọi người à.
Lý Dương cười nhẹ, cầm chén nhỏ đi ra ngoài, đầu chưa từng quay lại.
Lý Xán cùng Lưu Cương vội vã chạy theo sau, đuổi theo Lý Dương. Lý Xán trên mặt đầy hưng phấn, nói với Lý Dương:
-Lão đại, cái chén nhỏ Gia Tĩnh Quan Diêu này trị giá bao nhiêu tiền?
-Một cái sao, không sai biệt lắm chừng 100 vạn, một đôi sẽ là 300 vạn. Vừa lúc tôi có một bằng hữu mở công ty đấu giá, khi về đưa cho bọn họ bán ra, kiếm một cái giá tốt đi.
Lý Dương cười cười tự đắc, vừa nói vừa đi chưa từng dừng lại.
Những lời này đều bị ông chủ Hồ ở đằng sau nghe thấy, ông chủ Hồ trên mặt không ngừng lưu chuyển, cuối cùng hung hăng nói một câu:
-Đuổi, mau đuổi theo trở về.
Hai người uống rượu lập tức đứng lên đuổi theo chạy ra ngoài. Ông chủ Hồ cũng đuổi theo, vừa rồi hắn vẫn còn hoài nghi. Nhưng nghe thấy nghi hoặc của Lý Dương, lại thấy được Lý Dương kiên quyết rời đi, ông chủ Hồ cũng không kiên trì được nữa rồi, hắn tin lời Lý Dương nói rồi.
Lý Dương hoàn nghi lai lịch của chiếc chén nhỏ này, Lý Xán cũng không biết, nhưng hắn lại biết rất rõ ràng. Đây chính là Cao gia trang, là nơi cáo lão hồi hương của một vị tể tướng thời Gia Tĩnh. Nghe nói hoàng đế còn ban cho hắn không biết bao nhiêu bảo bối, muốn nói đôi chén nhỏ Gia Tĩnh Quan Diêu này, rất có khả năng đúng nha.
Hơn nữa với phân tích của Lý Dương lúc trước, lúc này ông chủ Hồ đã hoàn toàn tin tưởng Lý Dương.
-Các người, muốn làm gì?
Hai người Lý Dương còn chưa có đi xa, đã bị hai người tướng mạo hung ác chặn lại rồi. Lưu Cương cảnh giác liếc mắt nhìn bọn họ một cái, chậm rãi bảo vệ trước mặt Lý Dương.
-Xin lỗi, Lý tiên sinh, cậu từ xa tới đây, chúng tôi phải chiêu đãi một bữa chứ. Quay lại nghỉ ngơi một chút, cũng để chúng tôi tận tình làm chủ nhà à.
Ông chủ Hồ tủm tỉm cười chạy tới, có chút thở hổn hển, Lý Dương cùng Lưu Cương nhìn hắn, Lý Xán rất là cảnh giác.
-Có ý gì?
Lý Dương nhàn nhạt hỏi.
-Không, không có ý gì cả? Lý tiên sinh muốn uống chén trà không, bằng không người tôi lại nói lão Hồ tôi không biết tiếp khách, sau này còn ai dám tới chứ.
Ông chủ Hồ vội vàng xua tay, hai người tướng mạo hung dữ đang chặn ngang đường, đi tới trước một chút.
Lưu Cương vừa muốn động, đã bị Lý Dương lặng lẽ kéo lại, đồng thời thừa dịp không ai để ý nháy mắt với Lưu Cương một cái. Lưu Cương hơi sửng sốt, lập tức đứng yên tại chỗ.
-Được rồi, tôi muốn xem các ngươi muốn chơi trò gì nữa, tôi nói cho các người biết, người huynh đệ cạnh tôi biết võ đấy, không đùa được đâu.
Lý Dương chậm rãi gật đầu, chỉ vào Lưu Cương, ông chủ Hồ hơi sửng sốt, lập tức nở nụ cười, dáng cười có chút mất tự nhiên.
Một lần nữa trở lại sân rộng, ông chủ Hồ bận rộn dọn cho đám người Lý Dương mấy cái ghế. Sau đó ngồi xuống pha trà nước, rồi ông chủ Hồ cười ha hả nói với Lý Dương rằng:
-Lý tiên sinh, nói thật, lão Hồ tôi cũng chưa nhìn thấy qua mấy cái Quan Diêu này, ngươi có thể cho tôi nhìn xem cái chén Gia tĩnh Quan Diêu này như thế nào không?
-Nhìn, ông đặt ở đây lâu như vậy không phải đã nhìn nhiều lần rồi sao?
Lý Dương trong lòng cười thầm, trên mặt lộ ra hình dạng rất kinh ngạc.
-Thật không phải, lão Hồ tôi tài học thô thiển, vừa rồi nghe thấy Lý tiên sinh nói chuyện, như bằng đọc sách mười năm à, trước tôi đã xem qua, chưa từng nghĩ tới đây là Gia Tĩnh Quan Diêu. Nhìn lại, là muốn học tập một chút, học tập, học tập, làm ngài chê cười rồi.
Ông chủ Hồ lộ mặt xấu hổ, không biết đây có phải là người chăm chỉ học tập nữa hay không?
-Tiểu Xán, điểm này cậu cần phải học tập ông chủ Hồ đây nè, nếu có thể giống như ông chủ Hồ, sợ rằng tôi cũng không phải đi tới đây một chuyến rồi.
Lý Dương thỏa mãn gật đầu, rồi quay sang bên cạnh giáo dục Lý Xán một hồi. Trông bộ dạng hắn giống như anh cả đang thương tiếc đệ đệ vậy, làm cho ông chủ Hồ càng không nghi ngờ Lý Dương nữa.
-Xem đi, nhưng chỉ có thể xem từ xa, không thể nhìn gần, nói thật, tôi thật lo lắng đồ vật tới tay của ông.
Lý Dương vung lên một chén nhỏ, cũng không để cho ông chủ Hồ tới gần. Ông chủ Hồ trong miệng liên tục kêu “phải phải” đôi mắt nhìn chằm chằm vào chén nhỏ.
Có bài giảng tri thức trước đây của Lý Dương, ông chủ Hồ nhìn cái chén nhỏ càng lúc càng cảm thấy tinh mỹ. Đúng là xem không giống như Càn Long Dân Diêu, thật đúng là Gia Tĩnh Quan Diêu, cho dù không phải là Gia Tĩnh Quan Diêu cũng không kém bao nhiêu
stevenqb1890
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ