Chương 34.2: Có chuyện cũ (tiếp)
Editor: smizluy1901
Bên kia đại dương, Hàn Dập Hạo đứng ở ngoài ban công vừa mới nói chuyện điện thoại xong quay người lại thì nhìn thấy mẹ mình đứng ở phía sau, không vui liếc nhìn anh, hỏi: "Vừa rồi là đang gọi điện với ai?"
"Chuyện làm ăn." Hàn Dập Hạo sắc mặt không đổi mà đáp lại một câu, rồi đi về phía phòng khách.
"Đứng lại!" Nhạc Thanh Lăng lên tiếng gọi anh lại, giọng nói ẩn chứa vẻ tức giận, "Anh cứ như vậy mà không muốn nói chuyện với mẹ anh?"
"Mẹ muốn nói cái gì?" Hàn Dập Hạo nhìn mẹ mình, vẻ mặt vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng.
"Có phải vừa rồi anh vẫn còn gọi điện cho cô gái kia hay không?" Nhạc Thanh Lăng hỏi thẳng.
"Mẹ nghe lén?" Hàn Dập Hạo nhìn bà, khóe miệng mím chặt.
"Lời của tôi nói, bây giờ anh không nghe lọt đúng không? Phải muốn chọc giận tôi?" Nhạc Thanh Lăng lạnh lùng nhìn anh, nhớ tới hai ngày qua các thiên kim nhà danh môn không ngừng viện cớ tiếp cận anh, ngay cả nói anh cũng không nói nhiều với người ta một câu, hóa ra là vẫn giữ liên lạc với cô gái tên Thẩm Tòng Thiện kia, ngay cả đến nước Mỹ vẫn còn ngày ngày gọi điện thoại!
"Con không muốn tranh cãi với mẹ." Hàn Dập Hạo nhàn nhạt nói, vượt qua bà.
Nhạc Thanh Lăng còn muốn nói điều gì đó, lúc này, một ông cụ chống gậy, vẻ mặt uy nghiêm đi tới, gọi bà lại: "Thanh Lăng."
"Bố." Nhạc Thanh Lăng quay đầu nhìn bố mình đi tới, dìu đỡ ông.
"Ông ngoại." Hàn Dập Hạo cung kính gọi.
"Dập Hạo, cháu về phòng mình trước đi." Ông cụ không câu nệ gật đầu cười nói, để cho anh rời đi trước.
Sau khi Hàn Dập Hạo đi rồi, Nhạc Thanh Lăng nhíu mày, ông cụ thấy thế, nói: "Con trai của mình, phải muốn làm quan hệ căng như vậy sao?"
"Bố, con là vì tốt cho nó, những người phụ nữ kia sao có thể xứng với nó?" Nhạc Thanh Lăng thấy ngay cả bố cũng không trách cứ mình, bất mãn giải thích nói.
"Nhưng là chính bản thân nó biết không?" Tuy ông cụ tuổi đã cao, nhưng tinh thần quắc thước, trong đôi mắt vẫn mang theo một tia sắc bén, "Hôm nay con còn lại một đứa con trai như vậy, còn muốn để cho nó hận con hơn sao?"
"Bố! Sao ngay cả bố cũng nói như vậy!" Nhạc Thanh Lăng ảo não nói, "Nó trẻ tuổi biết cái gì, vốn không biết cái gì mới là tốt với nó. Cũng bởi vì con chỉ có một đứa con trai như nó, cho nên mới không muốn nó đi nhầm đường."
"Vậy con cũng nên cho nó chút thời gian, nó lớn như vậy, làm việc vẫn còn không có chút chừng mực sao? Người trẻ tuổi thích chơi là bình thường, chờ chơi đã, dĩ nhiên là sẽ hồi tâm rồi. Con càng chuyện gì cũng quản nó, nó không chỉ không cảm kích con, còn có thể càng tệ hại hơn." Ông cụ cất giọng không nhanh không chận, lại mang theo quyền uy không cho phép phản bác, "Chuyện của Dập Huy, con còn muốn lặp lại một lần nữa?" Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Con." Nhạc Thanh Lăng nhất thời nghẹn họng, về chuyện của con trai mình bà không cho rằng mình làm sai, nhưng bố lại vì chuyện này trách cứ bà không ít.
"Làm trưởng bối là đừng chuyện gì cũng không buông, trước tiên yên lặng theo dõi biến đổi của nó, không cần nhúng tay thì cố gắng đừng nhúng tay, nghe chưa?" Ông cụ khuyên bảo nói, con gái của ông, ông rõ nhất, tính tình quá mạnh mẽ, chung quy thích thao túng mọi thứ, cực kỳ giống ông lúc còn trẻ. Nhưng tính tình của Dập Hạo cũng rất kiên cường, ông không hy vọng con gái và cháu ngoại lại làm căng nữa.
“Con biết rồi, bố.” Nhạc Thanh Lăng đồng ý nói, lời của bố không phải không có lý, không bằng lại tiếp tục quan sát thêm một khoảng thời gian, nếu con trai vẫn không nghe lời, sẽ ra tay.
Bảy tiếng sau, sau khi Hàn Dập Hạo ngồi máy bay trực thăng trở về thành phố A, chuyện đầu tiên chính là gọi điện cho người phụ nữ của anh, nhiều ngày không gặp, anh thật sự rất là nhớ cô.
Không nghĩ tới, vừa mở máy, gửi tới chính là nhắc nhở cuộc gọi đến của Câu Tử Minh.
Hàn Dập Hạo trực tiếp gọi sang cho anh ta, Câu Tử Minh lại hỏi anh: "Người phụ nữ của cậu ở đâu?"
"Cậu hỏi cô ấy làm gì?" Hàn Dập Hạo có chút mù mờ.
"Cô ấy không nhận điện thoại của tôi, tôi chỉ có thể hỏi cậu." Câu Tử Minh nhàn nhạt nói.
"Tôi cũng mới vừa trở về thành phố A, cậu tìm cô ấy có chuyện gì?" Hàn Dập Hạo nhớ tới ở trong điện thoại Tòng Thiện hỏi số của Câu Tử Minh, không khỏi hoài nghi hỏi, "Cậu làm gì?"
"Tôi có thể làm gì? Cái người trọng sắc khinh bạn!" Câu Tử Minh nghe thấy Hàn Dập Hạo "chất vấn" anh, nhịn xuống kích động mắt trợn trắng, nói, "Tôi chỉ muốn hỏi người của cô ấy, nhưng cô ấy không nhận điện thoại của tôi."
"Tôi gọi tới hỏi xem." Hàn Dập Hạo nói xong cúp bên Câu Tử Minh, gọi cho Tòng Thiện.
Đầu kia lại rất nhanh đã nhận: "Anh trở về rồi sao?"
"Ừ, em ở nhà sao? Anh nhanh chóng tới ngay." Vừa nghe được giọng nói tưởng nhớ, giọng Hàn Dập Hạo lập tức trở nên dịu dàng rất nhiều.
"Bây giờ em không có ở nhà." Tòng Thiện trả lời, xen lẫn một số âm thanh ầm ĩ.
"Vậy bây giờ em ở đâu?" Hàn Dập Hạo tiếp tục hỏi.
"Ở bệnh viện, thăm lão viện trưởng xong em sẽ về." Tòng Thiện nói.
Hàn Dập Hạo lại hỏi: "Sao em không nhận điện thoại của Câu Tử Minh?"
"Em cũng không biết, vừa rồi lúc anh ta gọi điện tới, bị Vương Đình thấy được, cô ấy bảo em đừng nhận điện thoại của anh ta, rồi lại không nói nguyên nhân với em, em thấy cái kiểu này, đoán chừng là Câu Tử Minh lại làm chuyện gì đó có lỗi với con gái nhà lành." Tòng Thiện suy đoán nói, nhưng cũng mang theo một tia tức giận bất bình, nhìn thấy bộ dáng Vương Đình kích động như vậy, Câu Tử Minh mà không có làm cái gì, cô mới không tin.
"Đừng lúc nào cũng không tin bạn của anh như vậy." Thực ra Hàn Dập Hạo cũng có cái ý nghĩ này, nhưng ở trước mặt của Tòng Thiện vẫn là muốn duy trì một chút "danh dự" cho Câu Tử Minh, "Đợi một chút, có điện thoại gọi tới."
"Có phải Câu Tử Minh gọi tới hay không?" Tòng Thiện nhạy bén vừa đoán liền trúng.
"Ừ." Hàn Dập Hạo nhìn dãy số, không có lập tức nhận máy, "Cậu ấy hỏi anh em đang ở đâu."
"Đừng nói cho anh ta biết." Tòng Thiện dặn dò nói, "Vương Đình không muốn nhìn thấy cũng không muốn nghe tới mọi thứ có liên quan với anh ta."
"Anh cũng không biết em đang ở bệnh viện nào mà." Hàn Dập Hạo nói, "Em chờ một chút, anh nói vài câu với cậu ấy."
"Này, hỏi người phụ nữ của cậu ở đâu chưa?" Câu Tử Minh mở miệng chính là câu này.
"Cô ấy cũng không chịu nói cho tôi biết." Hàn Dập Hạo thẳng thắn nói.
"Cậu thật là kém cỏi." Câu Tử Minh mắng một câu, rồi cúp máy.
"Anh ta nói gì vậy?" Lại ngắt bên của Tòng Thiện, cô rất tò mò hỏi.
"Thì là hỏi vị trí của em, anh nói anh cũng không biết, cậu ấy liền cúp máy." Hàn Dập Hạo cũng không hiểu, "Không biết tên này sao lại như thế."
"Giữa anh ta và Vương Đình nhất định có chuyện cũ." Tòng Thiện chắc chắn nói, bản tính tò mò của phụ nữ nổi lên, "Vương Đình không chịu nói, anh đi hỏi Câu Tử Minh xem."
"Đừng bận tâm đến chuyện của người khác làm gì, anh tới đón em." Hàn Dập Hạo mới không muốn đi làm "bên thứ ba" nhàm chán ấy, anh chỉ muốn mau chóng gặp được Tòng Thiện.
"Được rồi, vậy anh tới bệnh viện XX đón em." Tòng Thiện báo một địa danh, ở bệnh viện chờ anh.
Không nghĩ tới, có một người còn nhanh hơn cả Hàn Dập Hạo.
"Câu Tử Minh?" Tòng Thiện thấy Câu Tử Minh sải bước đi tới, vội vàng đứng dậy, hỏi, "Sao anh lại tới đây?"
"Cô không nói cho tôi biết, tôi cũng có cách tra được." Câu Tử Minh lạnh nhạt nói.
Lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, Vương Đình xách theo bình nước sôi đi ra, khi nhìn thấy Câu Tử Minh, phản ứng đầu tiên chính là muốn quay về phòng khóa cửa lại. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễη đàη lê qµý đôη.
Câu Tử Minh lại không cho cô có cơ hội, bước một bước dài tới, giữ chặt cổ tay của cô, kéo cô cách cánh cửa, "Còn muốn trốn?"
"Rốt cuộc anh muốn thế nào?" Vương Đình không vùng anh ra được, căm tức nhìn anh, hỏi.
"Tôi muốn thế nào?" Nét mặt Câu Tử Minh biết lộ một nụ cười lạnh, ánh mắt quét cô từ đầu tới chân, đùa cợt nói, "Hai năm không gặp, dường như cô trải qua không tệ."
"Tử Minh, đây là bệnh viện, có lời gì sau này hãy nói." Tòng Thiện vội vàng đến giảng hòa.
"Sau này?" Câu Tử Minh nhíu mày rậm, liếc mắt nhìn Tòng Thiện một cái, nói, "Cô yên tâm, tôi sẽ không làm gì cả, chỉ là muốn hỏi rõ ràng một chuyện, một khi nói rõ, tôi cam đoan sẽ không đến tìm cô ấy nữa."
"Anh muốn hỏi cái gì?" Vương Đình dũng cảm nhìn lại anh, lấy dũng khí hỏi, hai năm không gặp, anh vẫn làm cho người ta không dám nhìn thẳng như trước kia, toàn thân đều tràn đầy cảm giác áp bách.
"Năm đó, tại sao cô không từ mà biệt?" Câu Tử Minh buột miệng hỏi ra, vẻ mặt đột nhiên biến đổi, trở nên có chút rét lạnh còn có chút đáng sợ.
"Cũng đã qua, anh còn đề cập đến làm gì." Sắc mặt Vương Đình tái nhợt, dời tầm mắt đi, dường như không muốn nói đến chuyện này.
Trái lại Tòng Thiện cả kinh cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, quả nhiên bọn họ từng qua lại, nhưng hai người này khác nhau một trời một vực làm thế nào biết nhau? Đây quả thực là "không thể tưởng tượng nổi".
"Làm sao vậy?" Lúc này, Hàn Dập Hạo cũng tới, khi anh nhìn thấy Câu Tử Minh và Tòng Thiện đều ở đây, Câu Tử Minh còn lôi kéo một cô gái, thì không khỏi sửng sốt, không hiểu trước mắt trình diễn là tuồng nào.
"Anh đến rồi à." Tòng Thiện vội vàng kéo Hàn Dập Hạo tới, muốn anh khuyên Câu Tử Minh, "Ở đây là bệnh viện, lão viện trưởng còn ở bên trong, có chuyện gì ngày mau rồi hãy nói."
Thấy Tòng Thiện nháy mắt ra hiệu, tuy Hàn Dập Hạo có chút kinh ngạc, nhưng lập tức thuận theo lời của cô nói tiếp: "Tử Minh, cậu theo tôi qua đây."
Câu Tử Minh liếc mắt nhìn cửa phòng bệnh một cái, vẻ mặt không có dãn ra, nhưng nhượng bộ nói: "Cho cô một cơ hội cuối cùng, ngày mai giải thích rõ ràng cho tôi, nếu không tự gánh lấy hậu quả."