Chương 34.1: Có chuyện cũ
Editor: smizluy1901
"Cô không biết tôi?" Câu Tử Minh nhướn một bên mày rậm lên, khóe miệng nhếch lên vẻ đùa cợt, bàn tay hơi dùng sức, kéo Vương Đình núp ở phía sau Tòng Thiện đến trước người.
"Buông tôi ra!" Sắc mặt Vương Đình trở nên tái nhợt, làm thế nào cũng không thoát khỏi kiềm kẹp của Câu Tử Minh, cô nhìn về phía Tòng Thiện xin giúp đỡ, cầu khẩn nói, "Tòng Thiện, giúp tôi."
"Tử Minh, anh buông cô ấy ra trước đã." Tòng Thiện không biết hai người này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng ở trước mặt mọi người mà Câu Tử Minh lôi kéo Vương Đình như vậy quả thật có chút không hay.
Người trong tiệm cũng bị thu hút, bao gồm bạn gái Câu Tử Minh dẫn đến.
"Minh, xảy ra chuyện gì vậy?" Cô nàng phong tình gợi cảm thong thả đi tới, nhìn thấy tay hai người lôi kéo nhau, môi hồng bất mãn cong lên, dựa vào trên người Câu Tử Minh hờn dỗi dò hỏi.
Câu Tử Minh buông Vương Đình ra, ánh mắt lại vẫn nhìn chằm chằm vào cô ấy, lấy điện thoại di động ra mở miệng hỏi: "Điện thoại của cô là bao nhiêu?"
Vương Đình lại quay đầu sang một bên, không nhìn anh cũng không trả lời, mím chặt môi nhưng lại có chút hơi run, cô đột nhiên không nói hai lời, liền sải bước đi ra ngoài cửa.
Câu Tử Minh thấy thế vừa định ngăn cô ấy lại, Tòng Thiện lại giành trước một bước chắn ngay ở trước người của Câu Tử Minh, cô nói: "Tử Minh, cô ấy là bạn của tôi, đừng làm khó cô ấy."
"Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, cô yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô ấy." Câu Tử Minh nhìn bóng người dần dần biến mất ở cửa, hai mắt híp lại, cúi đầu nói với Tòng Thiện.
"Anh không nhìn ra được bây giờ cô ấy không muốn gặp anh sao?" Tòng Thiện duy trì nói, cô hiểu rõ Câu Tử Minh là hạng người gì, bỏ qua nhân tố Hàn Dập Hạo không nói, cô cũng là không hy vọng đại thiếu phong lưu Câu Tử Minh này đi tiếp cận Vương Đình đơn thuần thiện lương, huống chi mới vừa rồi phản ứng của Vương Đình còn là cái loại đó, cho nên cô nổi lên cảnh giác, "Có chuyện gì sau này hãy nói, tôi đi tìm cô ấy trước."
Nói xong, Tòng Thiện nhanh chóng rời đi, bỏ lại Câu Tử Minh ngẩn người ở tại chỗ, khóe môi mím chặt, tuy Tòng Thiện "xen vào việc của người khác" khiến anh có chút khó chịu, nhưng anh biết Tòng Thiện biết Vương Đình, vậy nên cũng không nóng vội, hai năm, cô ấy vẫn là bị anh bắt gặp, lần này anh nhất định phải lên tiếng hỏi rõ ràng tại sao lúc đầu cô ấy lại không chào mà đi! Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
Đuổi theo Vương Đình ở trên lối qua đường, Tòng Thiện vội vàng chạy tới, kéo Vương Đình thần trí có chút hoảng thiếu chút nữa đâm vào xe mà lập tức qua đường.
"Cô làm sao vậy? Ngay cả đèn xanh đèn đỏ cũng không nhìn?" Hai người đứng ở ven đường, Tòng Thiện nhíu mày, khó hiểu hỏi.
"Tôi không sao, tôi về nhà trước đây." Vương Đình lắc đầu, muốn rời đi.
Tòng Thiện lại không chịu buông tay, nhìn Vương Đình ngày thường thần sắc lộ ra lấp lánh trắng mịn như quả táo lúc này tái nhợt như tờ giấy, dò hỏi: "Cô biết Câu Tử Minh?"
Nghe được ba chữ này, Vương Đình mãnh liệt lắc đầu, giống như nóng lòng tránh xa khỏi cái gì đó, hốt hoảng phủ nhận nói: "Không biết!"
"Còn nói không?" Tòng Thiện kéo cô đến một góc yên tĩnh, lại hỏi, "Có phải anh ta đã làm chuyện gì đó với cô hay không?"
"Không có!" Sắc mặt Vương Đình "loáng" một cái trở nên càng nhợt nhạt hơn, càng lắc đầu mãnh liệt hơn.
Tòng Thiện nắm lấy bả vai của cô, muốn để cho cô tỉnh táo lại, "Vương Đình, nếu như cô không muốn nói, tôi sẽ không ép cô, nhưng cô phải nhớ kỹ, bất kể xảy ra chuyện gì tôi đều sẽ giúp cô, biết không?"
Vương Đình dần dần bình tĩnh lại, cô nhìn Tòng Thiện, khẽ gật đầu nói: "Tòng Thiện, cảm ơn chị."
"Tôi đưa cô trở về trước, cô ở xa, về quá muộn không tốt." Tòng Thiện cười cười, đề nghị.
Vương Đình vốn không muốn làm phiền Tòng Thiện, song, ở sự kiên trì của Tòng Thiện, vẫn là cùng cô ngồi lên xe buýt về nhà.
Trên đường đi, Vương Đình cũng không nói gì, nhìn ra được vẫn còn đang đắm chìm trong khiếp sợ khi nhìn thấy Câu Tử Minh, Tòng Thiện câu có câu chăng đáp lời, Vương Đình cũng chỉ gật đầu hoặc lắc đầu.
Đột nhiên, điện thoại di động của Vương Đình đổ chuông, sau khi nhận máy, sắc mặt của cô lập tức trở nên đặc biệt tái nhợt: "Bác Qua, bác mau gọi 110, cháu lập tức trở về ngay!"
"Xảy ra chuyện gì?" Tòng Thiện thấy sắc mặt của cô bất thường, vội hỏi.
"Bà bgoại bị ngã ở trong nhà, bác Qua nói đầu của bà đụng bị thương, bây giờ hôn mê rồi." Tay chân của Vương Đình lạnh buốt, lo lắng nói.
"Chúng ta bắt xe trở về." Lúc này, đúng lúc xe buýt đến trạm, Tòng Thiện kéo Vương Đình xuống xe, vẫy một chiếc taxi đi tới nhà của cô ấy.
Ở trên xe, Tòng Thiện gọi điện để cho đồng nghiệp gần đó đón bà ngoại tới bệnh viện, khi hai người vội vàng chạy tới bệnh viện, thì bà cụ đã được đẩy vào phòng mổ.
"Bác Qua, xảy ra chuyện gì vậy?" Vương Đình vừa nhìn thấy bác Qua, liền vội vàng chạy tới, kéo lấy ông hỏi.
Ông cụ thao thao bất tuyệt mà nói qua một lần chuyện đã xảy ra, đại khái là lão viện trưởng thấy Vương Đình chưa có về nhà, muốn xuống lầu xem một chút, kết quả trượt chân ở cầu thang, ngã từ lầu hai xuống, bác Qua phát hiện bà, thì đầu của bà vẫn còn đang chảy máu.
Vương Đình lập tức bật khóc, Tòng Thiện ôm lấy bả vai của cô, an ủi nói: "Không sao, bác sĩ còn đang cấp cứu, chờ bác sĩ ra rồi hãy nói."
Đợi chừng một giờ, đèn phòng cấp cứu mới tắt, bác sĩ nói cho các cô biết, tuy tình trạng thương tích của người bị thương không nghiêm trọng lắm, nhưng vì lớn tuổi, lại có bệnh cao huyết áp, dẫn đến xuất huyết não, cho nên, tuy tính mạng được bảo vệ, nhưng còn phải xem tình trạng trong 48 tiếng tới, cần quan sát thêm.
Ở trong phòng bệnh, Tòng Thiện vẫn ở cùng Vương Đình, cho đến rạng sáng ngày hôm sau, cô mới rời khỏi để đi làm.
Nhìn điện thoại di động, phát giác không biết bị tắt máy từ lúc nào, chờ đến khi đến văn phòng sạc điện, Tòng Thiện mới nhìn thấy có vài cuộc gọi nhỡ, ngoại trừ Hàn Dập Hạo gọi tới, còn có một số lạ, Tòng Thiện tính toán thời gian một chút, bây giờ bên nước Mỹ là buổi chiều, cho nên cô gọi sang.
"Sao tối qua tắt máy?" Vừa kết nối, giọng nam êm tai quen thuộc liền cất lời dò hỏi, anh gọi cho cô nhiều cuộc gọi đều tắt máy, tin nhắn cũng không trả lời, gọi sang máy bàn trong nhà cũng không có người nhận, làm anh còn tưởng là đã xảy ra chuyện gì.
"Em ở bệnh viện, không có để ý tới điện thoại tắt máy." Tòng Thiện giải thích nói.
"Bệnh viện?" Hàn Dập Hạo vừa nghe, giọng nói lập tức hơi đề cao, khẩn trương hỏi, "Em làm sao vậy?"
"Không phải em." Tòng Thiện nói qua một lần về chuyện của lão viện trưởng.
Hàn Dập Hạo nghe xong, thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn nói: "Sau này, bất kể xảy ra chuyện gì cũng đều nhớ rõ phải nói cho anh biết, đừng để cho anh lo lắng."
"Biết rồi." Tòng Thiện cười ngọt ngào, không quên hỏi anh tình hình bên kia, "Mấy ngày qua anh thế nào?"
"Chờ qua buổi tiệc tối nay, anh sẽ trở về." Hàn Dập Hạo nói.
Tòng Thiện vừa nghe, trong lòng nhất thời có chút kích động, nhưng không có biểu đạt ra, vì vậy nói: "Vậy em ở nhà chờ anh, anh muốn ăn gì? Hết giờ làm em đi mua thức ăn."
"Anh muốn ăn..." Hàn Dập Hạo kéo dài giọng, lộ ra chút ý cười và mập mờ, "Em."
"Không đừng đắn." Tòng Thiện giận mắng một câu, lại nhớ tới một chuyện, "Đúng rồi, có phải điện thoại của Câu Tử Minh là 13..."
"Ừm, em hỏi điện thoại của cậu ấy làm gì?" Hàn Dập Hạo dò hỏi.
"Không có gì, anh về em sẽ nói cho anh biết." Quả nhiên Tòng Thiện đoán trúng, số lạ không nhận đó chính là của Câu Tử Minh, anh ta tìm cô nhất định là muốn hỏi chuyện của Vương Đình, chỉ có điều rốt cuộc hai người họ là quan hệ thế nào? Cô không tiện hỏi Hàn Dập Hạo.
"Còn giả vờ thần bí?" Hàn Dập Hạo bất mãn.
Lúc này, có người gõ cửa, Tòng Thiện lập tức nói: "Em làm việc trước, em về rồi nói, bye bye."
"Không được, hôn một cái trước đã." Hàn Dập Hạo yêu cầu nói.
"Đừng làm rộn, có người ở bên ngoài, ngoan, em cúp máy trước đây." Tòng Thiện hạ thấp giọng nói, cô không có kéo rèm cửa, người bên ngoài nhìn thấy động tác của cô, cô cũng không muốn bị người khác chê cười. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Vậy trở về em phải bồi thường gấp bội cho anh nhé." Hàn Dập Hạo "chụt" một cái, "nghe lời" cúp máy.
Người đi vào là Tiểu Kha và một đồng nghiệp khác, cầm trong tay chính là tài liệu lấy từ phòng tình báo về.
"Điều tra được gì sao?" Tòng Thiện bảo bọn họ ngồi xuống, lên tiếng hỏi.
Người đồng nghiệp kia đưa tài liệu cho Tòng Thiện, đáp nói: "Hôm qua, anh em chúng tôi chạy khắp thành phố A, điều tra được viện phúc lợi đó thu nhận rất nhiều đứa trẻ đều là trẻ em khuyết tật, hơn nữa tỷ số nhận nuôi cũng rất thấp, nhiều năm như vậy chỉ có vào không có ra, nhưng lúc chúng tôi kiểm kê số lượng đứa nhỏ, thì phát hiện nhân số thực tế lại kém ba mươi mấy người so với chỗ bọn họ báo, cũng không có báo án."
"Đứa nhỏ bị mất đi đâu?" Tiểu Kha nhíu mày hỏi.
"Để cho các anh em đến vùng lân cận trong thôn điều tra thêm một chút, xem có thể phát hiện hài cốt đứa nhỏ hay không. Lúc cần thiết có thể được sử dụng quyền can thiệp vào, tiếp quản vụ án này." Tòng Thiện suy tư một giây, dặn dò nói, viện phúc lợi nằm ở một thị trấn xung quanh thành phố A, cũng không ở quận của cô, nhưng nếu như cảnh sát bên kia vẫn không làm, cô sẽ xem xét trực tiếp khiếu nại với cấp trên, truy cứu trách nhiệm bọn họ không làm tròn trách nhiệm.
"Rõ." Đồng nghiệp gật đầu, đi ra ngoài.
Tiểu Kha vẫn không có rời đi, cô hỏi: "Sếp, chị là nghi ngờ vụ án này có liên quan đến vụ án buôn bán nội tạng trẻ em xảy ra thời gian trước sao?"
Ở trong cục, Tiểu Kha cũng theo mọi người gọi Tòng Thiện là "sếp".
"Không nhất định, cũng có thể là nhóm người buôn bán trẻ em lừa gạt xin ăn." Tòng Thiện nhớ tới đêm đó nhìn thấy đứa nhỏ bị một người lớn đưa đi, nói ra khả năng này.
"Sao tôi cảm thấy vụ án này rất không đơn giản?" Tiểu Kha bằng trực giác nói ra.
"Tất nhiên không đơn giản, nói không chừng cục công an ở đó cũng có liên quan đến vụ án." Tòng Thiện khẽ cười, cô lật mở hồ sơ, nhiều đứa bé mất tích như vậy, cảnh sát địa phương cũng không có coi trọng, hơn nữa lúc cô đến hỏi còn cố che giấu, khiến người ta rất khó không nghĩ tới hai chữ "hắc cảnh" này.
"Nếu quả thật là như vậy, tôi nhất định không tha cho bọn họ!" Tiểu Kha tức giận siết chặt quả đấm, đập xuống bàn làm việc.
"Được rồi, làm việc đi." Tòng Thiện dặn dò nói, trước mắt cũng chỉ là suy đoán của cô, cũng không thể hạ quyết định bừa.