Q2 này có 136 chương, hai mươi mấy chương đầu này mỗi một chuơng hơi bị dài, cực là cực khúc đầu về sau thì tương đối dễ thở ^^
Chương 23.1: Nô lệ tình yêu
Editor: smizluy1901
Vụ án kết thúc, ở lúc làm tổng kết công việc báo cáo, tâm trạng Tòng Thiện cũng không có chuyển biến tốt, bởi vì Tòng Thiện xem trong tài liệu cảnh sát nước Đức cung cấp, Lam Chí Minh đúng là có một em gái tên là Lam Tiểu Ái, ba năm trước chết bởi tự sát, về phần chi tiết cái chết phía Đức lại không có ghi chép, mà Tòng Thiện nhờ một sư huynh định cư ở Đức giúp đỡ, điều tra được ba năm trước quả thật có một vụ án cưỡng gian thiếu nữ náo động Berlin, lúc ấy tất cả nghi phạm đều bị định tội, chỉ ngoại trừ Tần Kha, lối nói của anh ta cũng giống như lời Lam Chí Minh nói, anh ta khăng khăng là Lam Tiểu Ái quyến rũ anh ta, hai người là tự nguyện nảy sinh quan hệ, mà không phải là cưỡng gian.
"Sao vậy, tâm trạng không tốt?" Một đôi tay rắn chắc nắm lấy bả vai của cô, Hàn Dập Hạo phủ người hỏi Tòng Thiện lộ rõ tâm sự nặng nề.
"Không có gì, chỉ là vụ án của Lam Chí Minh, em cảm thấy có chút tiếc nuối." Tòng Thiện xoay người lại, nhìn anh nói.
"Cũng đã qua mấy ngày rồi, em còn chưa nghĩ thoáng sao?" Hàn Dập Hạo nắm lấy tay cô, nhẹ giọng dò hỏi.
"Em đã tiếp xúc với Lam Chí Minh kia vài lần, phát giác anh ta là một người rất có tư tưởng và còn rất có kiến giải, nhìn từ ghi chép, trước đây anh ta còn đã từng làm rất nhiều việc tốt có ích cho xã hội, thật không nghĩ tới anh ta lại trở nên cực đoan như vậy." Tòng Thiện thở dài nói.
"Đừng suy nghĩ nữa, rất nhiều người đều là đeo mặt nạ sống ở trên cõi đời này, dưới mặt nạ cũng không ai biết sẽ là bộ dạng gì." Hàn Dập Hạo thuận thế ôm cô, an ủi nói.
"Đúng vậy." Tòng Thiện tán thành nói, năm đó An Đạo Ninh dùng bộ mặt giả dối chân thành lừa gạt người nhà họ Thẩm, Lam Chí Minh lại dùng hiền hòa nhân hậu lừa cô, trên đời này, tội phạm nhiều như vậy, cũng không phải dùng bộ mặt giả dối vô hại để gạt người đời.
"Nói đến chuyện này." Giọng Hàn Dập Hạo đột nhiên trầm xuống, rõ ràng mang theo không vui, nguy hiểm mà nhìn Tòng Thiện chằm chằm, trầm giọng hỏi, "Không phải em đã hứa với anh không dính vào nguy hiểm nữa sao, tại sao lần này còn lấy chính mình làm gương?"
Tòng Thiện vừa nghe, biết anh muốn tính sổ với cô, vội vàng giả bộ làm như không nghe thấy, nói tránh đi: "Anh có đói bụng không, em đi nấu cơm."
Đưa tay giữ lấy cô đang muốn trốn chạy, Hàn Dập Hạo nâng cao cằm của cô, cưỡng ép cô nhìn vào mắt anh, tiếp tục hỏi: "Em cho rằng chạy được sao? Nói! Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị!"
"Anh coi em là đặc vụ thẩm vấn hả." Tòng Thiện cũng nghiêm mặt trừng mắt nhìn anh, không muốn tỏ ra yếu thế.
"Còn dám hung hăng như vậy!" Hàn Dập Hạo nhíu mày, bàn tay đột nhiên men theo hai chân thon dài thẳng tắp của cô sờ soạn lên trên. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
Tòng Thiện cả kinh, đã lâu như vậy dĩ nhiên hiểu được ý đồ của anh, cô vội vàng giữ chặt tay anh, không còn cứng rắn như vừa rồi, cất giọng nhẹ nhàng nói: "Em giải thích, em giải thích."
"Muộn rồi." Anh cười tà mị một tiếng, tách hai chân cô ra, đột nhiên cúi đầu xuống...
"Hàn Dập Hạo! Anh làm cái gì~~~ đừng~~~"
...
Mười phút sau, khi anh "nổi lên nhân từ" ngẩng đầu lên, thì Tòng Thiện đã sớm xụi lơ ở trên giường, mặt vùi vào trong gối, xấu hổ đến mức thậm chí không nói nên lời, sao anh lại có thể làm chuyện như vậy với cô, còn làm hại cô...
Anh đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cô như vậy, ngay sau đó thân hình cao lớn dũng mãnh phủ lên người cô, đưa tay rút lấy cái gối "che kín" cô, ngón tay thế chỗ môi lưỡi tiếp tục trêu ghẹo cô.
"Hàn Dập Hạo--" Cô kháng cự yếu ớt, cũng còn chưa ăn cơm tối, anh đã tiếp tục nữa rồi, tinh lực của anh tràn đầy nhưng cô không có thể lực tốt như anh.
"Hả? Em gọi anh là gì?" Đột nhiên dùng sức một cái, nghe cô thốt lên tiếng kêu sợ hãi, Hàn Dập Hạo hơi híp mắt, nhắc nhở nói.
"Hạo..." Tòng Thiện lắc đầu loạn xạ, gọi tên của anh, người đàn ông này cái gì cũng tốt, nhưng chuyện trên giường lại rất kịch liệt, cho nên vì để ngày mai có tư thế đi lại bình thường, cô không thể làm gì khác hơn là thuận theo anh.
"Không phải vừa rồi em muốn giải thích sao? Bây giờ cho em thời gian năm phút nói rõ." Tuy Hàn Dập Hạo nói như vậy, động tác trong tay lại càng lúc càng làm càn hơn, tay kia thì cởi đi quần áo vướng víu của cô.
Điều này khiến cô làm sao nói đây? Anh rõ ràng là cố ý.
Cô vừa mở miệng, thốt ra cũng là tiếng thở gấp khó nén, cô vội cắn chặt môi dưới, không chịu phát ra âm thanh.
"Không nói?" Anh ngậm lấy dái tai của cô, thổi hơi vào trong lỗ tai mẫn cảm của cô, khiến cô nhịn không được toàn thân run rẩy.
Ý thức của cô dần dần bị dục vọng thế chỗ, vốn không nghe rõ anh đang nói cái gì, chỉ bất lực mà nắm chặt lấy ra giường, tay ngọc trắng nõn khấu chặt lại, trong mắt mang theo sương mù, môi anh đào hé mở, thảm thiết xin tha nói: "Hạo, em sai rồi..."
"Sai ở đâu?" Anh được voi đòi tiên hỏi tới, vuốt ve trên làn da nõn nà mà anh thích nhất.
"Không nên lấy thân mạo hiểm..." Sao anh có thể xấu xa như vậy, lại ở trên giường ép hỏi cô! Nhưng cho dù lại nổi cáu, bây giờ cô cũng không phản kháng được mặc anh muốn làm gì thì làm.
"Lúc nào cũng không ngoan như vậy, đêm nay anh phải 'trừng phạt' em thật tốt." Anh tà tứ khẽ cười nói, phóng thích chính mình, đè lấy cô. Xa cách một tuần, anh vốn là định muốn "yêu thương" cô thật tốt, bây giờ lại thêm lý do, đêm nay cô đừng muốn nghỉ ngơi. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễη đàη lê qµý đôη.
Lúc này, chuông điện thoại lại reo lên.
Tòng Thiện cả kinh, mới vừa lấy lại một tia lý trí, thế nhưng anh lại động thân một cái...
"A!" Nửa đau đớn nửa vui thích kêu lên tiếng, thế nhưng anh lại duỗi một ngón tay ra, đặt ở trên cánh môi mềm mại của cô, giơ điện thoại lên, ra hiệu nói: "Đừng quá lớn tiếng, anh muốn nhận điện thoại."
Tòng Thiện vừa nghe, vội vàng cắn chặt lấy ngón tay, âm thanh gì cũng không dám phát ra, nhưng động tác của anh lại không có ngừng lại...
Nhấn phím gọi, giọng Hàn Dập Hạo trầm thấp hỏi: "Chuyện gì?"
Điện thoại là Đường Tuấn gọi tới, "Bọn tôi đều ở quán bar, cậu có muốn đưa cảnh sát nhỏ của cậu đến hay không?"
Bên trong căn phòng yên tĩnh, âm thanh của cuộc điện thoại này cũng nghe được rõ ràng, Tòng Thiện nghe thấy giọng nói quen thuộc, căng thẳng đến mức cả người đều thẳng băng, ngay cả tiếng hít thở cũng không dám phát ra.
Bị phản ứng vô thức của thân thể cô khích thích, mức độ động tác của Hàn Dập Hạo trở nên có chút không khắc chế được, Tòng Thiện sợ tới mức duỗi tay chống đỡ đầu giường, để tránh đầu đụng vào, mà tay nhỏ bé che miệng lại làm thế nào cũng không dám buông ra.
Có lẽ là khích thích, làm cho thân thể hai người đều trở nên nhạy cảm hơn bình thường, người đàn ông say mê nhìn người con gái dưới thân vì kiềm nén mà khuôn mặt đỏ bừng, đột nhiên nổi lên ý xấu, anh không có lập tức cúp điện thoại, lại mở miệng hỏi: "Ở đâu?"
Đường Tuấn báo một cái địa chỉ, đột nhiên nghe giọng có chút khác thường, tò mò hỏi: "Cậu đang làm cái gì vậy?"
Đôi mắt to xinh đẹp của Tòng Thiện ai oán nhìn Hàn Dập Hạo chằm chằm, nếu như anh dám để cho Đường Tuấn biết, cô vĩnh viễn cũng không để ý đến anh nữa!
Trêu chọc đủ rồi, Hàn Dập Hạo biết rõ nếu không dừng lại đúng lúc, người con gái anh yêu nhất thật sự sẽ hận anh, cho nên dứt khoát quả quyết nói: "Không có gì, hai giờ sau gặp."
Nói xong, cúp máy, ném sang một bên.
Nắm lấy chân dài trắng nõn của cô, anh không hề có bất kỳ kiềm chế gì mà "triển khai toàn bộ mã lực"...
Tòng Thiện nhất thời cảm thấy trước mắt tối đen, hai giờ, anh thật muốn cô mệt chết sao...