Chương 22.2: Kết thúc (tiếp)
Editor: smizluy1901
Chờ Tòng Thiện tỉnh lại, cô đã bị Lam Chí Minh trói ở trên ghế, mà người đàn ông ngồi đối diện, sắc mặt âm trầm, ánh sáng u tối trong quán bar vẩy ở trên người của anh ta, càng cảm thấy u ám hơn.
"Lam Chí Minh?" Đầu Tòng Thiện vẫn còn rất mơ màng, tứ chi mềm nhũn không có sức, chỉ có thể ngồi phịch ở trên ghế, cô có chút không xác định nhìn Lam Chí Minh, không hiểu nhìn anh ta thế nào cũng không giống với nhã nhặn lúc trước.
"Cô đã tỉnh rồi à." Giọng của Lam Chí Minh trầm hơn so với bình thường, trong giọng nói nghe không ra thăng trầm, nhưng ẩn chứa sự lạnh lẻo rét buốt.
Tòng Thiện giật giật, lại phát hiện mình không nhúc nhích được, cô cúi đầu nhìn, dĩ nhiên phát hiện mình bị trói chặt, cô biến sắc, kinh ngạc hỏi: "Tại sao anh lại trói tôi?"
Lam Chí Minh lồng hai tay vào nhau, đặt ở trên đùi, cất giọng chậm rãi: "Không phải cô muốn điều tra án sao? Vậy tôi sẽ nói cho cô biết ai là người gây án thật sự-- tôi chính là hung thủ trong vụ án sát thủ liên hoàn."
Sắc mặt Tòng Thiện bỗng trở nên tái xanh, cô nhíu mày hỏi: "Tại sao anh lại phải giết nhiều người như vậy? Còn muốn giá họa cho Tần Kha?"
"Rất đơn giản, bởi vì tôi muốn cho hắn chết!" Ánh mắt lập tức toát ra một tia sát khí, Lam Chí Minh hơi ló người ra, mặt lộ ra dưới ánh sáng, nét mặt trở nên hơi dữ tợn, "Cảnh sát mấy người luôn miệng nói duy trì chính nghĩa, kết quả thì sao? Kẻ xấu thật sự không bắt, còn để cho hắn chạy thoát! Không ngại nói cho cô biết, tôi chính là từ nước Đức trở về, dùng một năm mới thăm dò được thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Tần Kha, vì để bố trí cái bẫy này, tôi lại dùng tròn một năm, là muốn cho hắn bị cảnh sát bắt, kết quả những cảnh sát vô dụng mấy người, cuối cùng vẫn là bắt hắn rồi lại thả!"
"Tại sao anh lại hãm hại Tần Kha?" Tòng Thiện thở hào hển, hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
"Bởi vì hắn hại chết em gái của tôi!" Lam Chí Minh lập tức trở nên rất kích động, anh nói, "Ba năm trước, tôi và em gái của tôi vốn có cuộc sống rất tốt ở nước Đức, nhưng nó lại bị đám bạn quen trong quán bar giới thiệu cho Tần Kha, lúc đầu súc sinh kia còn thể hiện như người tốt, không lâu sau thì lộ ra bản tính, hắn đòi hỏi muốn em gái tôi lên giường với hắn, em gái tôi không chịu, vì vậy hắn liền cưỡng gian nó, cái này cũng chưa tính, bởi vì trong lúc hai người xảy ra giằng co, em gái tôi cào đả thương hắn, thế cho nên súc sinh này tìm mấy tên côn đồ cưỡng hiếp nó!" Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Tại sao không báo cảnh sát?" Tòng Thiện hỏi.
"Báo ư! Liệu có ích gì, nhà họ Tần tài đại khí khô, mua chuộc cảnh sát, còn một mực chắc chắn là em gái tôi quyến rũ hắn! Em gái tôi không chịu được áp sức, tự sát. Cô nói xem, thế giới này có phải rất không công bằng hay không? Người tốt không được báo đáp tốt, nhưng người xấu lại có thể tiêu diêu!" Lam Chí Minh nói đến câu cuối, giọng dần dần nhỏ lại, nhưng ý thù ghét lại không hề che giấu chút nào.
"Cho nên anh thà rằng giết chết nhiều người vô tội như vậy, cũng phải giá họa cho Tần Kha?" Tòng Thiện lạnh giọng hỏi.
"Người vô tội? Nếu như không phải những cô gái quán rượu đó, sao em gái tôi có thể quen biết được Tần Kha, làm sao lại chết thảm như vậy! Cho nên bọn họ đều đáng chết!" Lam Chí Minh quá khích gầm nói, gầm thét giống như dã thú bị thương vậy.
"Tôi thấy anh đúng là điên rồi, coi như Tần Kha có tội, anh cũng không nên dùng cách này để vu cáo hãm hại anh ta. Chẳng những anh không giúp được em gái của anh, còn có thể làm hại mình ngồi tù."
"Vậy tôi còn có thể làm thế nào?" Lam Chí Minh đột nhiên nở nụ cười, lại mơ hồ mang theo một tia nghẹn ngào, "Tôi đã từng khiếu nại rất nhiều lần, đều bị cảnh sát bác bỏ, tôi còn thử đi thăm dò hồ sơ Tần Kha phạm tội, kết quả lại không thu hoạch được gì, tôi không có cách nào khác, chỉ có thể bí quá hóa liều. Tần Kha thường xuyên uống say đến không biết gì, mà uống say thì thích đánh người, những người bảo vệ kia của hắn cũng không dám ở bên cạnh hắn, cho nên đây chính là thời cơ tốt nhất tôi giết người sau đó giá họa cho hắn. Trước đó tôi lấy thân phận quản gia của Tần Kha tiếp xúc với mấy cô gái tuyển dụng kia, chính là muốn để lại manh mối phòng tranh cho cảnh sát, sau đó tôi thấy cô xuất hiện ở phòng tranh, biết cảnh sát đã hoài nghi, cho nên mượn cơ hội đến gần cô, cung cấp tin tức của Tần Kha. Nhưng các người vẫn không có hành động, vì vậy tôi chỉ có thể giết người thứ tư, thúc ép cảnh sát mấy người hành động. Bởi vì thời gian cấp bách, tôi chọn thời gian hắn hẹn hò với người tình luật sư, giết người thứ tư, sau đó lại giết chết nữ luật sư, chính là không muốn để cho các người tìm được chứng cứ ngoại phạm của hắn. Quả nhiên các người đã bắt hắn, ở trong lúc tôi cho rằng rốt cuộc hắn phải đón nhận trừng phạt, một đoạn băng giám sát lại làm hỏng hết tất cả kế hoạch của tôi! Cô nói xem, có phải ông trời không có mắt hay không!"
"Tần Kha thường xuyên đến quán bar chơi, anh là ông chủ quán bar, muốn lấy được sợi quần áo của anh ta cũng không phải là việc khó, hơn nữa còn biết lúc nào thì anh ta uống say, đúng không?" Tòng Thiện bổ sung.
"Dù sao cô cũng sắp chết, tôi cũng không ngại thẳng thắn thừa nhận, hết thảy đều là tôi làm, Tần Kha không chết được, tôi buộc lòng phải tùy tiện kéo người đi theo cùng em gái của tôi." Lam Chí Minh cười quỷ dị, vẻ mặt có chút méo mó.
"Anh luôn miệng nói ông trời không có mắt, anh giết gái quán rượu, hại Tần Kha cũng có lý do, luật sư Na Na thì tại sao đáng chết? Hoặc giả Tần Kha thật sự có tội, nhưng anh và anh ta vốn không khác nhau, các anh đều là cùng một loại người." Sắc mặt Tòng Thiện đã khôi phục lại bình thường, ánh mắt cũng sáng ngời như gương, chỉ có điều Lam Chí Minh vốn không có chú ý tới biến hóa của cô. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Cô câm miệng! Tôi sẽ giết cô!" Anh ta kích động đứng lên, giơ dao lên định đâm tới Tòng Thiện.
Nhưng lúc này, cửa chính lại "rầm" một tiếng bị một lực mạnh phá mở, Lam Chí Minh sửng sốt, quay đầu nhìn lại, một nhóm cảnh sát cũng đã tiến vào. "Bỏ vũ khí xuống!"
"Không được qua đây!" Lam Chí Minh chĩa mũi dao về phía Tòng Thiện, uy hiếp nói.
"Anh đầu hàng đi, bên ngoài đều là cảnh sát." Tòng Thiện mở miệng nói, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lam Chí Minh.
"Cô gạt tôi! Từ lúc bắt đầu cô tìm đến tôi chính là một tuồng kịch, cô cố ý giả say, để dẫn dụ tôi nói?" Lam Chí Minh oán hận nhìn Tòng Thiện chằm chằm, hóa ra anh thật sự đã coi thường cô.
"Thật ra thì tài liệu bên nước Đức đã gửi tới, đề cập tới vụ án của em gái anh, nhưng sau lại vì chưa đủ bằng chứng không có khởi tố Tần Kha, vốn là tôi không có nhìn thấy tên của anh ở trên hồ sơ, nhưng khi tôi nhìn thấy cái họ Lam chẳng hề tầm thường này, đầu tiên dĩ nhiên là nghĩ tới anh. Về sau tôi xâu chuỗi tất cả nguyên nhân hậu quả lại một lần nữa, tại sao mỗi một lần nơi có Tần Kha, tôi đều có thể gặp được anh, rồi tại sao người đầu tiên nhắc nhở tôi Tần Kha có vấn đề cũng là anh? Anh là ông chủ quán bar, lại hiểu biết về hội họa, hơn nữa anh còn từng trong lúc vô tình nhắc tới, anh không phải là người địa phương của thành phố A. Nhiều manh mối như vậy liên kết lại với nhau, làm tôi không thể không nghi ngờ anh. Cho nên tôi cố tình tới tìm anh, nói cho anh biết chúng tôi đang điều tra chuyện bên nước Đức, chính là muốn bức anh lộ ra chân tướng, ở lúc anh cho tôi ly thứ nhất, tôi đã thấy được động tác nhỏ trong tay anh, cho nên tôi vốn không có uống rượu. Nhưng lúc ấy tôi đoán là anh cũng không muốn giết tôi, chỉ là muốn chuốc tôi say, tiện cho việc anh bỏ trốn. Quán bar cũng không phải là buôn bán không tốt, mà là anh biết chuyện sắp bại lộ cho nên muốn rời khỏi thành phố A. Lam Chí Minh, anh trốn không thoát đâu, khi anh chọn bước ra một bước giết người, thì nên nghĩ đến sẽ có kết cục hôm nay." Tòng Thiện lần lượt nói rõ nói, cũng để cho anh thua tâm phục khẩu phục.
Lam Chí Minh cất tiếng cười to như điên, ánh mắt của anh đỏ như máu nhìn Tòng Thiện chằm chằm, hét lớn: "Thật ra thì ngay từ đầu tôi đã chọn sai, tôi không nên chọn đến gần cô! Nếu như đổi lại những cảnh sát khác, có lẽ cũng sẽ không điều tra ra được nhiều chuyện của tôi như vậy! Thẩm Tòng Thiện, cô đáng chết!"
Lam Chí Minh gào thét lớn rồi nhào tới phía Tòng Thiện, muốn cùng cô cùng đi đến chỗ chết.
Trong mắt Tòng Thiện thoáng hiện qua rét lạnh, đột nhiên đá một cú đá thật mạnh, đá bay con dao trong tay anh ta.
"Pằng!" Cùng lúc đó, một viên đạn lạnh băng xuyên qua đầu Lam Chí Minh, theo đó cả người bất động, hai đầu gối anh ta mềm nhũn, rồi ngã xuống đất.
Sát thủ liên hoàn náo động một thời cứ như vậy im hơi lặng tiếng kết thúc ở trong quán bar nhỏ này, Tòng Thiện nhìn thi thể Lam Chí Minh, trong lúc nhất thời không rõ là vui mừng hay tức giận, anh ta cố chấp cuối cùng hại mình bước lên con đường không lối về này, nhưng nếu như đúng như lời anh ta nói, em gái của anh là bị Tần Kha hại chết, vậy buộc anh bước lên còn đường cùng này là ai?