Editor: L’espoir
*
Quy Tân đi theo Lan Lam, một người lải nhải không ngừng suốt cả đường, đến phòng trang bị, cởi bỏ thiết bị và thay bộ thường phục, rồi tiếp tục theo hắn đến phòng nghỉ.
Trước khi tiến vào phòng nghỉ, Lan Lam dừng bước, Quy Tân tránh không kịp suýt nữa đâm sầm vào lưng hắn.
Lan Lam cười chỉ chỉ biển số: “Đây là phòng nghỉ dành cho nam, phòng nghỉ dành cho nữ ở bên cạnh. Cô đang suy nghĩ cái gì vậy, thất thần thế kia?”
“Ờ, tôi không để ý.” Quy Tân quay đầu đi vào phòng bên cạnh.
Trong phòng nghỉ có phòng tắm, có đầy đủ tiện nghi, Quy Tân tắm rửa sấy khô tóc rồi ngồi phịch xuống ghế sô pha.
“Nhân viên an ninh tập sự Quy Tân, đội trưởng Thư đang chờ bạn ở ngoài cửa.” Adam nói.
Quy Tân như một linh hồn lang thang ngồi dậy khỏi ghế sô pha, đi mở cửa phòng nghỉ.
“Đội trưởng, có việc gì sao?” Quy Tân nói.
“Ừ, đi theo tôi.” Thư Húc Nghiêu xoay người dẫn đường.
Họ đi một mạch cho đến khi đứng trước một cánh cửa kim loại có đánh dấu “Văn phòng trị liệu tâm lý”.
“Hôm nay đúng lúc chủ nhiệm Dương đang trực ban, cô có thể tìm anh ta tâm sự.” Thư Húc Nghiêu ôn hòa nói.
Quy Tân muốn từ chối: “Tôi ổn mà đội trưởng, tôi chỉ cảm thấy có hơi mệt thôi, nghỉ một chút là khỏe rồi.”
“Cơ thể mệt mỏi có thể phục hồi bằng cách nghỉ ngơi hợp lý, tâm hồn mệt mỏi cần tìm đến chuyên gia trị liệu.” Thư Húc Nghiêu nói: “Mấy ngày nay cô đã trải qua quá nhiều chuyện, trạng thái tinh thần của cô không ổn định, cần phải được tư vấn tâm lý. Vào đi, chủ nhiệm Dương là một chuyên gia trị liệu giỏi.”
Quy Tân do dự một chút, đi tới trước cửa.
Cửa kim loại mở ra, cô đi vào.
“Chào mừng.” Người đàn ông trong văn phòng dịu dàng nói: “Quy Tân đúng không? Tôi và đội trưởng của cô là bạn cũ.”
Giọng nói của hắn trầm thấp dễ nghe, khiến người ta liên tưởng đến âm sắc thư thái của đàn cello.
Quy Tân nhìn thấy thẻ ngực “Dương Tinh Vẫn” trên áo của hắn.
“Xin chào, chủ nhiệm Dương.” Quy Tân nói.
Dương Tinh Vẫn nói: “Ngồi đi, đừng câu nệ như vậy. Phòng trị liệu tâm lý là nơi để mọi người thư giãn mà.”
Quy Tân nghe lời ngồi trên ghế xoay đối diện hắn.
Phòng trị liệu tâm lý quả thực khiến người ta rất thư thái. Nơi đây được trang trí hoàn toàn khác biệt so với những căn phòng khác, sàn nhà được lát gỗ, tường được dán giấy dán tường có màu sắc ấm áp, hai bức tường được làm thành giá sách, những cuốn sách giấy được sắp xếp một cách có trật tự, ngay cả sắc màu ánh sáng cũng có vẻ ấm vàng và dịu dàng, không giống như ánh sáng xanh lạnh lẽo ở ngoài hành lang.
“Uống trà hay uống nước ngọt có ga mà giới trẻ thích? Ở đây mình có đủ loại nước uống, không có thì gọi người mang đến.” Dương Tinh Vẫn cười nói.
Trong tủ đựng trà mở phía sau hắn có hơn mười loại trà khác nhau được đựng trong các bình thủy tinh, có trà hoa đủ màu sắc, có trà xanh và trà đen.
“Trà, trà gì cũng được.” Quy Tân nói.
Dương Tinh Vẫn nhấn nút đun nước: “Vậy pha cho cô một chén trà kỷ tử táo đỏ đi, tôi uống cái này mỗi ngày.”
Quy Tân: “…?”
Vị chủ nhiệm Dương này còn trẻ mà đã bắt đầu dưỡng sinh rồi sao?
Dương Tinh Vẫn thuần thục pha một ly trà kỷ tử táo đỏ, còn bỏ thêm một cục đường đỏ vào ly sứ, hắn đẩy chén trà qua nói: “Thích cách trang trí văn phòng của tôi không?”
“Thích, không giống với những nơi khác.” Quy Tân nhấp một ngụm trà.
“Tôi ghét màu sắc của kim loại, nó quá lạnh lẽo, nhìn lâu sẽ khiến tôi cảm thấy ngột ngạt.” Dương Tinh Vẫn nói: “Trong xã hội hiện nay, ngày càng có nhiều người mắc bệnh tâm lý, không chỉ do áp lực sinh tồn mà còn do môi trường sống. Kim loại và máy móc gợi cho người ta liên tưởng đến hiệu suất cao, lý trí và nghiêm ngặt, con người luôn bị bao quanh bởi kim loại và máy móc, không thể thư giãn, cho nên tôi đã thay đổi phong cách phòng trị liệu tâm lý một chút, trở nên ấm áp và ‘giàu cảm xúc’ hơn một chút.”
“Nơi này tốt lắm.” Quy Tân nói: “Chúng ta không bắt đầu tư vấn tâm lý ngay lập tức à?”
“Đây chính là tư vấn tâm lý, chúng ta đến đây để trò chuyện, trò chuyện về cuộc sống thường ngày, giải tỏa phiền muộn.” Dương Tinh Vẫn nói: “Công việc của Bộ Điều tra vất vả lắm phải không?”