Editor: L’espoir
*
Loại mũ bảo hiểm này không phải kiểu che kín toàn bộ, chủ yếu bảo vệ phần sau đầu.
Là tay súng bắn tỉa, cô cần trang bị thêm một khẩu súng trường bắn tỉa K80 có kính ngắm dài.
Quy Tân vừa nhìn cái tủ trưng bày súng bắn tỉa mà hoa cả mắt, khẩu súng này… Quá lớn, đáng sợ hơn nữa là nó còn đang ở trạng thái chưa lắp ráp!
Da đầu cô tê dại, nhìn chằm chằm linh kiện K80 không biết làm sao.
“Có chuyện gì vậy?” Lan Lam lại gần hỏi: “Lắp nhanh lên rồi đi chứ. Đội trưởng nói cô đạt điểm tối đa môn bắn súng, làm đồng đội mấy ngày rồi mà tôi chưa thấy cô lắp súng bao giờ, cho tôi học hỏi một chút đi.”
Quy Tân nhắm mắt lại, hạ quyết tâm, đôi tay chạm vào các bộ phận súng.
Nòng súng, khung súng, bộ phận giật lùi, giá đỡ, khối kết nối, ống ngắm… Từng bộ phận được lắp ráp nhanh chóng trong tay cô, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta hoa mắt.
Lan Lam cứng họng tròn mắt nhìn, há hốc miệng.
Khi bộ phận cuối cùng được lắp ráp xong, đầu ngón tay Quy Tân vô thức co giật một cái.
Thần may mắn đứng về phía Quy Tân, thiên phú bẩm sinh “bản năng chiến đấu” đã bao hàm cả loại vũ khí súng ống này, khi một người đã lắp ráp súng ống một ngàn lần thậm chính là một vạn lần, thì nhắm mắt cũng có thể dựa vào trí nhớ cơ bắp để hoàn thành việc lắp ráp.
Quy Tân khiêng K80, nói với Lan Lam: “Học hỏi được chưa, thế nào?”
“Đỉnh vãi nồi!” Lan Lam cợt nhả áp sát lại, cầm lấy máy truyền tin dự phòng mà Quy Tân chưa kịp lấy, gắn nó vào thắt lưng cho cô: “Tay cô bận cầm súng rồi, để tôi lấy máy truyền tin giúp cô.”
“Cảm ơn.” Quy Tân nói.
Cô không thể quá ỷ lại vào bản năng chiến đấu, trong đầu không có chút lý thuyết nào là không được.
Cuốn sách giáo khoa chuyên ngành Kỹ thuật Điều tra Hình sự mà “nhân viên an ninh Quy Tân” học ở đại học vẫn còn giữ, nằm ngay trên bàn sách trong phòng ngủ, đợi đến khi rảnh rỗi cô nhất định phải đọc kỹ để bổ sung kiến thức cho bộ não trống rỗng mới được.
Sau khi cùng các đồng đội rời khỏi phòng trang bị và bước ra ngoài hành lang, Adam nói: “Các thành viên tiểu đội 7 vui lòng đi theo đèn chỉ thị màu vàng, đội trưởng Thư Húc Nghiêu đã đến bãi đáp.”
“Tiểu Quy, cô quên bật mũ bảo hiểm rồi kìa.” Lan Lam đi sát bên Quy Tân.
“Không còn tay…” Quy Tân vác khẩu K80 bước đi hơi khó khăn.
Cũng may là thể chất của cơ thể này vượt trội hơn hẳn người bình thường, nên cô mới có thể bước nhanh trong hành lang trong khi vác khẩu súng nặng vài chục kg.
Quy Tân bổ sung một câu: “Đừng gọi tôi là Tiểu Quy, nghe sến quá.”
“Ủa có sao đâu? Cô gọi tôi Tiểu Lan cũng được mà.” Lan Lam cười tủm tỉm đưa tay qua: “Để tôi bật mũ bảo hiểm cho.”
Hắn nhấn một cái vào bên hông mũ bảo hiểm của Quy Tân.
Ngay lập tức, trước mắt Quy Tân hiện lên hình ảnh dữ liệu màu xanh lá, giọng Adam vang lên trong mũ: “Xin chào, nhân viên an ninh tập sự Quy Tân. Tôi sẽ chịu trách nhiệm lọc thông tin liên lạc nội bộ đội cho cô, đồng thời thu thập thông tin thời gian thực về hướng gió, tốc độ gió, độ ẩm, chướng ngại vật, khoảng cách mục tiêu, góc ngẩng bắn, lực Coriolis, v.v. để hỗ trợ tính toán chính xác cho các phát bắn tỉa của bạn.”
… Xịn tới vậy luôn? Quy Tân tặc lưỡi.
Cửa thang máy mở ra rồi đóng lại, Quy Tân và mọi người đi thẳng lên bãi đáp trực thăng trên tầng thượng.
Thư Húc Nghiêu trang bị chỉnh tề đứng trước một chiếc xe cảnh sát dài: “Chuẩn bị xuất phát.”
“Rõ, đội trưởng!” Tiểu đội 7 đồng thanh nói.
Mọi người lần lượt lên xe, Quy Tân ôm một khẩu súng ngắm dài hơn một mét độc chiếm hàng cuối cùng.
Xe cảnh sát lơ lửng trên không.
Lúc này Lưu Khang Vân - người vẫn luôn im lặng không hé một lời nào lên tiếng nói: “Mọi người kiểm tra kỹ khóa an toàn vào, đừng để cướp cò.”
Giang Minh không nói gì: “Lần nào làm nhiệm vụ cũng nói… Tai tôi sắp chảy máu rồi.”
Lan Lam từ ghế trước quay đầu lại giải thích với Quy Tân đang mê mang: “Khẩu súng của anh ta trước đây bị hỏng khóa an toàn, lúc cắp sau lưng ngồi trên xe bất ngờ cướp cò, may mà không trúng ai, chỉ trúng vào xe cảnh sát. Lúc đó chiếc xe đang bay trên trời, ngay lập tức bốc cháy, suýt nữa thì rơi xuống, bởi vậy lão Lưu bị ám ảnh tâm lý luôn, ha ha ha…”