Editor: L’espoir
*
“Tội phạm Sài Kiếm thiếu kinh nghiệm chống truy vết, sau khi trốn khỏi bệnh viện tâm thần đã nhiều lần xuất hiện trên đường phố, mạng lưới giám sát thành phố đã truy tìm được hành tung của y.” Thư Húc Nghiêu nói: “Bản đồ.”
Adam liệt kê bản đồ thành phố, bản đồ sử dụng các chấm đỏ nhỏ và đường màu đỏ để đánh dấu vị trí xuất hiện và quỹ đạo di chuyển của Sài Kiếm.
“Y hoạt động ở khu Bắc, một tiếng trước từng cố gắng tiến vào cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn nhưng không mua được vì tài khoản đã bị đóng băng. Theo tính toán của tôi, Sài Kiếm vẫn đang ở khu Bắc, y không thể đi phương tiện công cộng hay vào các địa điểm công cộng.” Thư Húc Nghiêu phóng to bản đồ: “Camera giám sát ở khu ổ chuột khu Bắc khá thưa thớt, là nơi ẩn náu tốt nhất của tội phạm đang bỏ trốn, cần phải tìm kiếm trọng điểm.”
“Trạng thái tinh thần của Sài Kiếm cực kỳ bất ổn, năng lực siêu phàm của y không có lực sát thương nhưng hiệu quả vẫn chưa rõ.” Thư Húc Nghiêu nói: “Lần này chúng ta sẽ áp dụng chiến thuật kết hợp giữa tác chiến từ xa và cận chiến. Tôi, Giang Minh và Lưu Khang Vân sẽ tiến hành truy bắt, còn Lan Lam điều khiển dàn máy bay không người lái. Quy Tân, cô làm tay súng bắn tỉa tầm xa, không thành vấn đề chứ?”
Tay súng bắn tỉa tầm xa? Vấn đề lớn lắm, cô vốn dĩ chưa từng đụng vào súng bao giờ!
Quy Tân im lặng, Thư Húc Nghiêu coi sự im lặng của cô như sự luống cuống của người mới, hắn cổ vũ: “Nếu việc bắt giữ suôn sẻ, thì sẽ không cần dùng đến tay súng bắn tỉa nữa. Cô là chốt bảo hiểm cuối cùng, chốt bảo hiểm đảm bảo tội phạm không thể trốn thoát. Cô từng đạt điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra bắn súng, tôi tin tưởng vào cô.”
“Cô có làm được không, người mới?” Người đàn ông bên tay trái Quy Tân nhìn cô từ trên xuống dưới, nói như khích tướng.
Quy Tân kết hợp ngoại hình của anh ta ta với tư liệu đã xem qua, nhận ra anh ta chính là Lan Lam, người đảm nhiệm vai trò kỹ thuật viên trong tiểu đội 7, chịu trách nhiệm sửa chữa và vận hành các thiết bị công nghệ.
Cô đã nghiêm túc ghi nhớ thông tin của mỗi người trong phòng này.
“Tôi không có vấn đề gì, đội trưởng.” Quy Tân miễn cưỡng chấp nhận mệnh lệnh.
“Được rồi, không thể trì hoãn nữa, đi thay trang bị thôi.” Thư Húc Nghiêu nói.
Tất cả mọi người đều đứng dậy, lục tục rời khỏi văn phòng của Thư Húc Nghiêu, rẽ phải đi tới trước cánh cửa có dòng chữ “Phòng trang bị”, họ lần lượt quét mống mắt.
Quy Tân cũng quét mống mắt rồi đi vào.
Giọng của Adam không biết từ đâu vang lên: “Nhiệm vụ lần này yêu cầu trang bị: đồng phục tác chiến chống đạn, súng tiêu chuẩn, dao cận chiến tiêu chuẩn, súng trường bắn tỉa K80 có kính ngắm dài kiểu mới, máy bay không người lái siêu nhỏ, máy theo dõi số liệu, máy truyền tin dự phòng, mũ bảo hiểm chống nổ, hộp y tế khẩn cấp.”
“Vui lòng kiểm tra lại cho chính xác trước khi rời khỏi phòng trang bị.”
Toàn bộ phòng trang bị ngập tràn mùi khói thuốc súng từ vũ khí đạn dược lẫn mùi dầu bảo dưỡng súng ống.
Từng khẩu súng đen nhánh xếp thành hàng ngay ngắn trên giá treo, đủ loại đạn và băng đạn phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, Quy Tân liếc nhìn một cái, còn phát hiện rất nhiều trang bị có hình dáng kỳ lạ không rõ công dụng.
Quy Tân đi theo đồng đội lấy bộ đồ chống đạn có kích thước phù hợp, rồi đi đến phòng thay đồ dành cho nữ để thay vào.
Bộ đồ tác chiến chống đạn màu đen có kiểu dáng đơn giản không có bất kỳ chi tiết dư thừa nào, sau khi mặc vào có vẻ hơi ôm sát, chất liệu mỏng nhưng độ co dãn tốt.
Quy Tân đeo thắt lưng, trên thắt lưng làm rất nhiều khóa ngầm, trông có vẻ được sử dụng để đựng súng và băng đạn.
Cô thay đồ xong, tiến lại gần tủ trưng bày súng ống, quan sát động tác của đồng đội từ khóe mắt rồi bắt chước họ, căn cứ vào nhãn vũ khí mà cầm một khẩu súng lục tiêu chuẩn rồi cài vào thắt lưng, lại cầm thêm hai băng đạn cùng một lưỡi dao ngắn sắc bén đã được xử lý chống phản chiếu.
Quy Tân đến trước kệ đặt mũ bảo hiểm chống nổ, lấy một chiếc mũ bảo hiểm đội lên.