Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Tôi Mang Thai Con Của Nam Chính Rồi Bỏ Trốn

Chương 40

Trước Sau

break

Diệp Phi khẽ ho một tiếng, cố tỏ ra nghiêm túc hỏi: “Xin hỏi Hoắc tiên sinh, anh định đến tham dự buổi tiệc giới thương gia đỉnh cấp, nơi tràn ngập mùi tiền và đòi hỏi thiệp mời nghiêm ngặt của VO đúng không?”

Chiều nay An Hỉ đã tra cứu thông tin, về nói với cô rằng tiệc thường niên của VO sẽ được tổ chức ở tầng hai mươi bốn.

Đáng tiếc, hai người đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không xin được thiệp mời  VO chỉ mời những người có thành tựu thật sự, không quan tâm xuất thân. Ngay cả đám thiếu gia nhà giàu dưới tầng cũng không lọt được vào danh sách mời.

Không ngờ, đánh liều một phen, cuối cùng lại gặp đúng người, trúng đúng tầng.

Hoắc Tuần bị câu nói vừa rồi làm cho ngẩn người.

Cúi đầu nhìn xuống, anh lại bắt gặp đôi mắt lấp lánh của Diệp Phi giống như cún con đang mong ngóng được chủ nhân khen ngợi.

Giọng anh khẽ trầm xuống, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng không hiểu sao, lại cảm thấy cô đáng yêu một cách bất ngờ.

Bên ngoài sảnh tiệc của Hào Sinh, từng nhóm bạn gái ăn mặc lộng lẫy đang tụ lại thành từng tốp, giả vờ trò chuyện, nhưng ánh mắt thì không ngừng liếc về phía cổng chính rõ ràng đang xem thử hôm nay có những ai xuất hiện.

Diệp Nhiên và nhóm bạn thân cố định của cô ta cũng không ngoại lệ, ánh mắt sắc bén gần như muốn quét sạch từng vị khách vừa bước xuống xe.

Nhưng vẫn không thấy bóng dáng Diệp Phi đâu.

Một cô gái bên cạnh ngáp dài vì chán: “Tớ thấy chắc cô ta lừa cậu rồi. Chừng này năm, Diệp Phi tham dự mấy buổi tiệc công khai thì đếm trên đầu ngón tay. Với cái tính cách nhát gan kia, cô ta mà dám mặc cái bụng đó ra ngoài không phải là tự tìm mất mặt sao?”

“Đúng rồi đấy, Diệp Nhiên, dạo này cậu bị mấy cái tài khoản marketing tẩy não à? Thật sự lo sợ cái bà chị ngốc nghếch kia của cậu chắc?” – Một cô khác cười nhạo.

Diệp Nhiên tuy không nói gì, nhưng trong lòng không đồng ý. Là người trong cuộc, cô ta hiểu rõ hiện tại Diệp Phi đáng gờm tới mức nào.

Nhưng trước mặt đám bạn này, cô ta không muốn tỏ ra yếu thế.

Mắt thấy tiệc chuẩn bị bắt đầu, ngoài cổng cũng không còn người đến nữa, mấy người khác bắt đầu sốt ruột: “Cậu vào không? Bọn tớ không chờ đâu. Chút nữa mà không nhìn thấy phần mở màn thì biết chọn bạn nhảy kiểu gì?”

Có lẽ cô ta thật sự sẽ không đến.

Diệp Nhiên nặng trĩu suy nghĩ, nhưng vẫn cùng đám bạn bước vào hội trường.

Tiệc rượu của Hào Sinh thực chất chẳng khác gì một buổi gặp mặt của giới trẻ thượng lưu ai có gia thế, ai có ngoại hình, ai có tiềm năng tất cả đều được ngầm đánh giá kỹ lưỡng. Dưới vẻ ngoài lịch thiệp là cuộc cạnh tranh ngầm gay gắt, ai cũng muốn "ra tay trước để giành phần hơn". Trước khi âm nhạc vang lên, trong lòng mỗi người đã sớm chọn được mục tiêu cho đêm nay.

Diệp Nhiên cũng không tránh khỏi bị cuốn vào bầu không khí ấy. Cô tạm gác chuyện của Diệp Phi sang một bên, ngồi đoan trang giữa các chàng trai trẻ tuổi tài cao, ánh mắt tinh tường như đang lựa chọn một chiếc túi hàng hiệu trên kệ  xem ai có khả năng tài chính, ai có tiềm năng phát triển.

Cùng thời điểm đó, trên tầng hai mươi bốn.

Diệp Phi đứng cạnh Hoắc Tuần, đối diện với nhân viên kiểm tra thiệp mời, hai bên mắt to trừng mắt nhỏ.

“Hoắc tiên sinh, chuyện này…” Người đàn ông mặc đồng phục đen khẽ hạ giọng hỏi ý kiến, vẻ mặt vô cùng cẩn trọng.

Lần này Hoắc thị là nhà tài trợ lớn nhất của buổi tiệc, nên lời của anh ta chính là mệnh lệnh.

Hoắc Tuần đưa tay lên che miệng khẽ ho, giọng bình thản: “Cô ấy đi cùng tôi. Ghi tên cô ấy vào dưới danh nghĩa của tôi là được.”

VO là một thương hiệu tạp chí kinh doanh danh tiếng lâu đời, mỗi năm đều tổ chức buổi tiệc hoành tráng này với sự tài trợ chính từ Hoắc thị. Người được mời tham gia đều là những nhân vật thành công trong giới kinh doanh. Ở đây chỉ vài tiếng thôi cũng có thể chứng kiến hơn nửa mạch máu tài chính của cả nước đang vận động.

Diệp Phi có cảm giác cánh cửa trước mặt không còn là cửa ra vào nữa, mà là cánh cổng dẫn thẳng đến đại lộ thành công trải đầy hoa hồng.

Cô cười đến mức đôi mắt cong cong như vầng trăng non, ngoan ngoãn nói:
“Vào trong rồi chúng ta lập tức tách ra, tôi thề, tuyệt đối sẽ không bám lấy anh.”

Nhìn dáng vẻ rõ ràng là chuẩn bị “qua cầu rút ván”, Hoắc Tuần sa sầm nét mặt.

Anh nghiêng đầu sang chỗ khác, lạnh nhạt nói: “Tốt nhất là như vậy.”

VO là một buổi tiệc thương mại chính quy. Ngoài đôi lời chào mở màn của MC, toàn bộ chương trình không hề có các tiết mục màu mè hay phô trương. Tất cả khách mời đều là những doanh nhân lão luyện, chuyện xã giao hay tâng bốc đều đã thành phản xạ, căn bản không cần ai hướng dẫn hay thúc đẩy.

Và Diệp Phi cũng làm đúng như những gì đã nói — vừa bước vào hội trường đã như cá chạch trườn vào sông, chưa đầy một phút đã mất dạng trong đám đông.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc