Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Tôi Mang Thai Con Của Nam Chính Rồi Bỏ Trốn

Chương 39

Trước Sau

break

Cô ngơ ngác bước ra ngoài xem, thì thấy trong sân có mấy người đàn ông mặc vest đen, đeo kính râm, cao to vạm vỡ, đoán chừng trung bình cao trên 1m85, nắm tay người nào người nấy còn to hơn cả cái chén.

Trợ lý Hàn đang đứng cạnh với nụ cười tươi như hoa, chào hỏi lễ độ.

“Diệp tiểu thư, đây là đội an ninh do công ty Bát Điều cử đến. Sếp chúng tôi nói, nếu sau này lại có ai tới gây chuyện, cứ gọi người tới tống thẳng ra ngoài. Đừng để mấy lời khó nghe ảnh hưởng đến tâm trạng đặc biệt là ảnh hưởng đến việc dưỡng thai.”

Câu này nghe mà quá ngầu!

Mắt Diệp Phi sáng rực như có sao, cô quay quanh đám vệ sĩ cao to vạm vỡ, vừa ngắm vừa hỏi: “Vậy nếu tôi thấy khó chịu, có thể đánh người không?”

Trợ lý Hàn hơi đơ: “Tốt nhất là đừng, không thì lại phải gọi cả đội luật sư.”

Diệp Phi: “……”

Nghe cũng có lý.

Đến chiều, An Hỉ đến đón Diệp Phi.

“Em mặc gì mà giản dị dữ vậy?” – Cô nhìn An Hỉ như một công nhân bước ra từ xưởng may, đành phải mở tủ quần áo lấy ra một chiếc váy không quá kén dáng người, “Đám người ở đó toàn là dạng thích đánh giá người khác bằng vẻ ngoài. Mặc thế này thì lấy đâu ra khách hàng? Hay định cả đời làm trợ lý cho tôi à?”

An Hỉ lè lưỡi, nói nhỏ: “Em thấy làm trợ lý của chị cũng tốt mà.”

“Không có chí khí gì hết.” Diệp Phi miệng thì nói vậy nhưng tay vẫn lấy đồ trang điểm, nhẹ nhàng dặm cho An Hỉ một lớp makeup, “Ra ngoài ít nhất cũng phải cho người ta thấy tôi không bạc đãi nhân viên.”

Hào Sinh vốn là tập đoàn khách sạn, có hàng loạt khách sạn 5 sao, lần này tiệc rượu được tổ chức ở tổng khách sạn rất sang trọng và đẳng cấp.

Diệp Phi chỉ dẫn theo một vệ sĩ đến trước, coi như giữ thể diện. Tiện thể cô cũng muốn nhắn với Diệp Nhiên vài câu, hy vọng người nhà họ có thể biết điều mà đừng tự chuốc lấy mất mặt.

Xe vừa đến gần sảnh chính đã phải dừng lại từ xa. Diệp Phi nhìn ra ngoài, nhíu mày: “Ôi trời, ai mà bày vẽ vậy trời.”

Một chiếc xe sang vừa đỗ lại, từ trên xe chỉ có một người bước xuống nhưng bên ngoài đã có nguyên một hàng người đứng nghiêm chỉnh chờ đón, thái độ kính cẩn như đón nguyên thủ quốc gia. Thiếu điều còn thiếu mỗi màn kéo băng rôn, đốt pháo và vỗ tay reo hò nữa thôi.

Nhìn cái kiểu xuất hiện đó mà còn phải đợi xong rồi mới tới lượt, Diệp Phi chẳng có chút kiên nhẫn nào: “Thôi, tôi tự xuống đi bộ vào cho rồi. Dài dòng quá, đúng là phá rối trật tự công cộng, không có ý thức gì cả!”

Để đảm bảo an toàn, Diệp Phi vẫn chọn mang giày đế bằng đến dự tiệc. Vừa bước xuống xe, váy đuôi cá cũng không hề cản trở, cô đi lại thoải mái, nhẹ nhàng, cứ như có gió dưới chân.

Tới gần cổng lớn, Diệp Phi không nhịn được liếc nhìn sang bên cạnh.

Còn chưa thấy rõ tình hình, An Hỉ đã nhanh tay kéo tay cô lại, thì thầm nhắc:
“Bà chủ, là Hoắc tiên sinh đó.”

Ngay cả vệ sĩ cũng dừng bước, vẻ mặt như sắp sửa nhào tới thể hiện lòng trung thành với sếp cũ.

Diệp Phi lập tức nhíu mày, kéo vệ sĩ lại, hạ giọng cảnh cáo: “Anh bây giờ là người của tôi, không được phép lại gần đàn ông khác, biết chưa?”

Vệ sĩ: “……”

Sao nghe câu này thấy có gì đó là lạ có hơi nguy hiểm rồi đấy.

Bên này vừa giằng co xong thì đám người đối diện cũng chú ý đến, Hoắc Tuần đang trò chuyện xã giao cũng kết thúc nhanh chóng. Vừa nhìn sang, anh đã thấy Diệp Phi đứng ở đó, ngược sáng, đang lôi kéo vệ sĩ của mình.

Anh theo bản năng nhíu mày, bước chân nhanh hơn cả đầu óc, thẳng hướng cô đi đến.

Diệp Phi thấy vậy, lập tức tự giác bước sang một bên, lịch sự nhường đường để nam chính có không gian tỏa sáng.

Hoắc Tuần nhìn cô, hơi nghi hoặc: “Không vào sao?”

Đây là lần đầu tiên Hoắc Tuần chủ động bắt chuyện với Diệp Phi ở nơi công cộng, lập tức khiến những người xung quanh kinh ngạc đến rơi cả cằm. Nếu trước đây tin đồn trên mạng còn thật thật giả giả, thì bây giờ xem ra, hai người này đúng là có gì đó không đơn giản.

Hóa ra đã âm thầm "thương lượng" cả rồi?

Diệp Phi mỉm cười tự nhiên, thoải mái gật đầu, nhẹ nhàng hất tóc dài: “Vào thôi.”

Vì lượng người đến khá đông nên không thể chen hết vào thang máy, cuối cùng chỉ còn bốn người: Diệp Phi, Hoắc Tuần, An Hỉ và trợ lý Hàn cùng bước vào một thang máy khác. Không gian chật hẹp, Hoắc Tuần cũng không kìm được mà liếc mắt sang nhìn Diệp Phi.

Vừa bước vào khách sạn, Diệp Phi liền cởi áo khoác lông dương mỏng đang choàng trên người, để lộ bờ vai trắng nõn và xương quai xanh bóng loáng.

Dây đai mảnh khảnh trên vai dường như chỉ cần một động tác nhẹ là sẽ tuột xuống.

Hoắc Tuần hoàn hồn, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác khó tả, có phần căng thẳng. Giọng anh lạnh đi:
“Lên tầng mấy?”

Diệp Phi bấm tầng hai mươi ba, vừa dứt tay thì trợ lý Hàn đã bấm tầng hai mươi bốn.

Cô và An Hỉ liếc nhau, ánh mắt lóe lên ngọn lửa thấu hiểu.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc