Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Tôi Mang Thai Con Của Nam Chính Rồi Bỏ Trốn

Chương 27

Trước Sau

break

La Vân Sơn thật ra rất thích Diệp Phi, nhưng hôm nay cũng không bênh nổi.

“Tôi thấy hai người đúng là không hợp nhau. Sớm chia tay cũng là chuyện tốt.”

Nói xong anh rời đi, để Hoắc Tuần tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Nhưng rất lâu sau đó, trong lòng anh vẫn còn bực bội, như bị nghẹn nơi ngực không thở nổi. Nghĩ tới nghĩ lui, anh gọi trợ lý vào.

“Tại sao những chuyện trên mạng thế này mà cậu chưa bao giờ báo cho tôi biết?”

Trợ lý sững người, phản ứng một hồi mới méo miệng: “Trước đây ngài có lệnh, chuyện liên quan đến Diệp tiểu thư thì không cần báo cáo…”

Hoắc Tuần: …

“Tôi từng nói thế à?”

Giọng nói âm trầm lạnh lẽo, vẻ mặt đáng sợ, khí thế của một lão tướng lăn lộn trên thương trường khiến người đối diện không dám thở mạnh.

Trợ lý nuốt nước miếng, suýt khóc: “Không, ngài chưa nói… là tôi nhớ nhầm… ô ô ô…”

Diệp Phi bên này cũng biết chuyện.

An Hỉ lo lắng dỗ dành: “Bà chủ, chị đừng quan tâm mấy lời trên mạng. Họ không biết sự thật nên toàn nói bừa. Ghen tị vì chị xinh đẹp lại giàu có thôi, nên cố tình soi mói.”

Trong mắt cô, Diệp Phi như tiên nữ: vừa xinh, vừa tốt bụng, lại có gia thế. Đúng chuẩn hình mẫu lý tưởng bao người mơ ước.

Chính vì vậy, khi chị ấy hơi khác người thì lại dễ bị ném đá, như thể ai cũng muốn kéo chị xuống vũng bùn.

Thấy sếp bị mắng từ đầu đến chân, còn bị đào mồ tổ tiên ra mắng lây, An Hỉ tức lắm. Cô sợ bà chủ giận quá ảnh hưởng tới thai nhi.

Không ngờ Diệp Phi chẳng để tâm chút nào, vẫn ung dung cắn trái cây răng rắc.

“Em nói đúng, mấy người thất bại thì như chó điên, thấy ai cũng muốn cắn. Mình hơi đâu mà so đo, tức lên đổ bệnh rồi lại phải tự bỏ tiền chữa, không đáng.”

An Hỉ nghe vậy vui mừng hẳn, gật đầu lia lịa.

“À đúng rồi, Bành Thế bên đó sắp xếp ổn chưa? Với lại bên xưởng trái cây có liên hệ lại chưa?”

“Tôi sẽ hỏi ngay.”

Vài phút sau, Bành Thế đích thân tới.

Ở hộp đêm thì anh hay mặc vest thiết kế thời trang, nhưng sau khi vào công ty, anh đã tự mua một bộ vest nghiêm chỉnh, nhìn đỡ gầy hơn và cũng chuyên nghiệp hơn.

“Diệp tổng.”

Diệp Phi thoải mái “Ừ” một tiếng. Cô rất thích cách người khác gọi mình như vậy.

Nghe oai, nghe sang.

“Thế nào? Văn phòng tôi sắp xếp cho anh ổn không?”

Bành Thế cười: “Tốt lắm, tôi còn chụp hình gửi về cho người nhà xem, ai cũng vui. Lừa họ bao nhiêu năm là đi làm hành chính, giờ cuối cùng cũng có công việc đàng hoàng thật rồi.”

“Đừng nói vậy, công việc không phân sang hèn, anh trước kia kiếm được cũng đâu có ít,” Diệp Phi an ủi, “À, còn mấy tin đồn trên mạng, tôi sẽ xử lý hết hôm nay, anh không cần lo.”

Cô ấy tốt hơn anh tưởng.

Có lẽ, đánh giá một người chỉ qua mạng đúng là phiến diện và hồ đồ.

Bành Thế gật đầu, đưa cho cô một xấp tài liệu: “Bên thương hiệu trái cây của nhà máy đúng là đã gọi điện tới. Sau khi được bạn bè của cô tuyên truyền đêm qua, lượng tiêu thụ tăng gấp đôi, hôm nay đã vượt qua năm vạn thùng. Họ muốn hợp tác lâu dài với chúng ta, ngoài mười vạn phí quảng bá, mỗi thùng sẽ chia thêm cho chúng ta 10% tiền thuê.”

“Để tôi tính thử xem.”

Diệp Phi mở máy tính, nghiêm túc bắt đầu tính toán.

“Wow, mỗi thùng mình có thể kiếm được tới sau mươi tệ! Mà mấy kênh quảng bá tối qua mình lại chẳng tốn đồng nào! Ha ha ha, mình sắp phát tài rồi!”

Bành Thế bị cô chọc cười, “Tôi có sẵn một ít liên hệ với các doanh nghiệp, có thể tiếp tục mở rộng nghiệp vụ. Nhưng vấn đề là, bạn bè cô tuyên truyền thì miễn phí, nhưng cũng chỉ dùng được một lần. Mình vẫn phải tự tìm cho mình con đường ổn định lâu dài.”

Mấy lời này, Diệp Phi đã nghĩ tới từ trước.

“Tôi biết. Tôi có kế hoạch rồi. Anh cứ cầm những số liệu này đi bàn trước, tôi sẽ hoàn thiện hết các điều kiện đi kèm.”

Bành Thế rời đi, Diệp Phi chống cằm, mở laptop, kéo chuột tìm thông tin lúc Bành Thế nhận việc, rồi trực tiếp mở Weibo.

Tập đoàn Hoắc Thị

Trợ lý nơm nớp đứng trong văn phòng, đây là lần đầu tiên trong đời anh ta vừa run vừa xem Weibo trước mặt một vị đại lão nguy hiểm như hổ rình mồi.

“Đây là bài Weibo mới của tiểu thư Diệp Phi, nói rõ mối quan hệ với Bành Thế.”

Nội dung bài viết cực kỳ đơn giản, chỉ có năm chữ: Hoan nghênh đồng nghiệp mới.

Đính kèm là hình ảnh chứng nhận công tác của Bành Thế.

Hoắc Tuần nhìn chằm chằm vào tấm ảnh thật lâu, ánh mắt dừng lại ở logo công ty “Phi Hỏa Văn Hóa Truyền Thông”, nơi in dấu đỏ sáng rực.

Anh khẽ cười nhạt, “Cũng thông minh đấy.”

Hiện tại, cả nước đều biết Diệp Phi đã mở công ty riêng.

“Bà chủ đúng là lợi hại thật,” An Hỉ vừa lái xe vừa chân thành khen ngợi, “Hôm qua chị bảo em liên hệ mấy nhà máy trái cây, em còn chẳng hiểu có ý gì, hóa ra là đã sớm có sắp đặt rồi.”

Cùng là ăn trái cây, cô thì chỉ biết khen “ngon quá trời”, còn Diệp Phi thì lập tức nghĩ đến chuyện kinh doanh.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc