Thương Nghiêu dường như không nhìn thấy Nguyễn Nguyệt Tịch, anh mím môi mỏng, không ai biết anh đang nghĩ gì.
Không khí có chút ngượng ngùng, có người định đứng ra hòa giải, có lẽ cảm thấy Nguyễn Nguyệt Tịch có chút đáng thương.
"Anh bị lãng tai hay mắt mù vậy? Tôi tìm Thương Nghệu caca." Nguyễn Nguyệt Tịch nũng nịu đi đến bên cạnh Thương Nghiêu.
Thương Nghiêu bị Nguyễn Nguyệt Tịch đến gần, thần sắc lạnh lùng nhưng không có ý định lùi lại, có lẽ là bị Nguyễn Nguyệt Tịch quấn lấy đến mức chịu thua, dứt khoát để mặc cô đến gần.
Đường Tình Tình nhìn Thương Nghiêu bất thường không từ chối Nguyễn Nguyệt Tịch, nội tâm liền rối bời, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
Lục Dực Lương hơi nhíu mày, ngay sau đó lại thả lỏng không dễ nhận ra.
Nguyễn Nguyệt Tịch thấy Thương Nghiêu không tránh né còn có chút ngạc nhiên, chẳng phải anh luôn rất ghét mình đến gần sao?
Phùng Diệc đang bị cô làm cho nghẹn họng, thấy cô không biết xấu hổ quấn lấy Thương Nghiêu liền không nhịn được châm chọc: "Nguyễn Nguyệt Tịch, cô đúng là giỏi nhìn sắc mặt người khác."
Mấy người khác đều hùa theo cười, trên mặt cô lại không hề có vẻ gì là bị xúc phạm.
Chỉ cười với anh ta: "Quá khen quá khen, nói về nhìn sắc mặt người khác sao bằng anh được, dù sao anh còn mắt mù mà, lợi hại." Cô giơ ngón tay cái lên.
Phùng Diệc: "… " Tay ngứa ngáy muốn đánh người quá…
Triệu Dĩ Cung lại một lần nữa không phúc hậu cười một tiếng, Phùng Diệc bắn một ánh mắt giết người tới, anh ta lập tức thu lại nụ cười, sau đó lại bật cười.
Ninh Trầm bước vào với khuôn mặt tuấn tú rất khó coi, âm trầm ngồi một bên không thèm để ý ai.
Nguyễn Nguyệt Tịch dùng khuỷu tay đẩy Thương Nghiêu, Thương Nghiêu với ánh mắt lạnh lẽo đầy băng giá nhìn chằm chằm Nguyễn Nguyệt Tịch, trong mắt không có một chút hơi ấm.
"Nghiêu caca, anh đẹp trai thật đó, đẹp hơn cả bông hoa loa kèn to ở đầu làng nữa." Nguyễn Nguyệt Tịch cười ngọt ngào nói.
Thương Nghiêu: "… "
Phùng Diệc vừa ngồi xuống uống một ngụm rượu, bất ngờ nghe thấy câu nói này suýt nữa thì phun ra, anh ta nghẹn đến mức ho sặc sụa, vừa muốn cười vừa muốn ho, quá khó chịu.
Nguyễn Nguyệt Tịch giả bộ vẻ đáng thương sùng bái Thương Nghiêu, trong mắt những người khác lại thấy có chút bi ai, đáng lẽ phải cười nhạo cô nhưng rõ ràng Nguyễn Nguyệt Tịch thực sự rất yêu Thương Nghiêu.
Đáng tiếc, Thương Nghiêu là một người đàn ông ngoài lạnh trong biến thái. Chờ nhiệm vụ hoàn thành là không cần phải giao thiệp với những người này nữa, điều quan trọng nhất đối với Nguyễn Nguyệt Tịch là diễn trò sau lưng nam chính.
Cô không đủ can đảm để diễn trò trước mặt anh ta, hành động nguy hiểm như vậy cô không làm, tính mạng là trên hết.
Phùng Diệc ôm một người đẹp tình tứ, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của bất kỳ ai.
Nguyễn Nguyệt Tịch đứng một bên xem rất thích thú, khi Phùng Diệc chuẩn bị cúi xuống hôn bạn gái trong lòng, ánh mắt anh ta vô tình chú ý đến điều gì đó.
Anh ta dừng động tác, nghi hoặc ngẩng đầu lên, chỉ thấy Nguyễn Nguyệt Tịch đang chằm chằm nhìn anh ta...
Nguyễn Nguyệt Tịch đang xem rất hào hứng thì anh ta dừng động tác: "Tiếp tục đi, tiếp tục đi." Cô giả vờ quay đầu sang hướng khác.