Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Trong Truyện Ngược

Chương 44

Trước Sau

break

"Đẹp... đẹp lắm." Nguyễn Nguyệt Tịch cứng ngắc trả lời, thân thể không ngừng ngả về phía sau.

Thương Nghiêu khẽ cười hai tiếng, nghe trong tai Nguyễn Nguyệt Tịch như tiếng tử thần đòi mạng, cả người cô đều không ổn. Trong nguyên tác, mỗi khi nam chính khẽ cười đều sẽ xảy ra những chuyện thảm khốc, đây gần như là một lời nguyền. Cô đáng chết đã quên mất chi tiết này!

Đầu óc Nguyễn Nguyệt Tịch điên cuồng quay cuồng, cô cố gắng trấn tĩnh bản thân, "Nghiêu ca ca... nhìn kìa! Đó là cái gì!" Cô sợ hãi hét lên, chỉ tay về phía sau lưng Thương Nghiêu.

Quả nhiên, Thương Nghiêu thả lỏng cảnh giác quay đầu nhìn về hướng mà Nguyễn Nguyệt Tịch chỉ.

Nguyễn Nguyệt Tịch lập tức đẩy Thương Nghiêu ra, nhanh chóng lao ra khỏi cửa chạy về phòng bên cạnh. Sau khi hoàn thành loạt động tác này, tay cô mềm nhũn.

Nguyễn Nguyệt Tịch hít sâu mấy hơi. Dù cô không biết nam chính Thương Nghiêu sẽ làm gì cô nhưng thật sự không thể ở riêng một mình với anh. Cô đúng là gan to thật.

Cô vừa nãy còn nghĩ có La Ngọc Cầm và những người khác ở đây, Thương Nghiêu sẽ không dám làm bậy. Cô nghĩ gì vậy chứ? Bây giờ cô và Thương Nghiêu là vợ chồng, có xảy ra chuyện gì đó cũng là bình thường mà?

Không được, không được, cô không thể ngây thơ nữa, nhất định phải ghi nhớ việc tránh xa nam chính Thương Nghiêu.

Nguyễn Nguyệt Tịch vừa quay người lại căn phòng tối om trống rỗng lọt vào mắt cô, sợ đến mức cô vội vàng xoa xoa cánh tay rồi nhanh chóng bật tất cả đèn lên.

Căn nhà cũ này đáng sợ quá đi mất! Lần sau cô nhất định sẽ không về nữa đâu, huhu...

Thương Nghiêu nhìn Nguyễn Nguyệt Tịch lao ra khỏi cửa, môi mỏng khẽ cong, đôi mắt lạnh lùng càng trở nên sâu thẳm và quỷ dị.

Nguyễn Nguyệt Tịch khổ sở ôm khuôn mặt nhỏ nhắn, toàn thân nổi da gà. Sau khi quen hơn một chút cô mới vào phòng tắm rửa, lúc tắm cô còn không dám đóng cửa.

Cô cũng rất bất lực với sự nhát gan của mình. Khi nằm trên giường đi ngủ, cô cầm tấm bịt mắt trong vali lên đeo vào, lúc đó mới hoàn toàn yên tâm.

Một đêm cứ thế trôi qua. Nguyễn Nguyệt Tịch ngồi trên giường ánh nắng ban mai chiếu rọi xuống thảm, nỗi sợ hãi đêm qua tan biến hết.

"Đừng chọc giận Thương Nghiêu! Đừng chọc giận Thương Nghiêu! Đừng chọc giận Thương Nghiêu!" Nguyễn Nguyệt Tịch sợ rằng miệng mình lại lỡ lời gây sốc, cô nhất định không thể chọc giận anh nữa.

Khi xuống lầu ăn sáng, cô gặp Thương Nghiêu ở cầu thang.

"Nghiêu ca ca." Nguyễn Nguyệt Tịch giả vờ như quên mất chuyện xảy ra tối qua. Cô không giả vờ quên cũng không được, giá trị ngược văn còn cần không? Mạng nhỏ còn muốn giữ lại không?

Thương Nghiêu lạnh lùng "ừ" một tiếng, rồi bước nhanh xuống lầu. Nguyễn Nguyệt Tịch hoàn toàn không để ý đến sự lạnh nhạt của anh, theo sau anh xuống cầu thang.

La Ngọc Cầm nhìn thấy họ hòa thuận ở bên nhau, trong lòng vô cùng vui vẻ. Xem ra Thương Nghiêu cũng không hoàn toàn không thích Nguyệt Tịch.

Nguyễn Nguyệt Tịch trước mặt La Ngọc Cầm và Thương Liệt, không nói nhiều lời. Dù sao cũng không tăng giá trị ngược văn, không cần nói nhiều.

"À phải rồi, các con ở nhà không có việc gì làm chi bằng đến khu du lịch mới khai thác của chúng ta chơi thử xem sao." La Ngọc Cầm chợt nghĩ ra điều gì đó, mắt sáng rực nhìn Nguyễn Nguyệt Tịch và Thương Nghiêu nói.

Nguyễn Nguyệt Tịch không muốn đi, không phải là không muốn đi du lịch thư giãn, mà là không muốn đi cùng tên biến thái Thương Nghiêu đó.

"Mẹ, con và Nghiêu ca ca..." Nguyễn Nguyệt Tịch chưa nói xong thì đã bị Thương Nghiêu cắt lời.

"Được, lát nữa sẽ đi." Thương Nghiêu lạnh lùng nói.

Nguyễn Nguyệt Tịch: "..." Cái quái gì vậy? Tên biến thái này không phải điên rồi chứ? Anh muốn đi chơi với cô!!?
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc