Thương Hiểu Lan nắm chặt tay, điều La Ngọc Cầm nói là sự thật, dì ta quả thật đã trút giận lên Nguyễn Nguyệt Tịch, nhưng cảm giác bị vạch trần vết sẹo này thật sự rất khó chịu.
Dì ta nhìn sâu vào La Ngọc Cầm một cái rồi đứng dậy rời khỏi nhà cũ.
Hai người hoàn toàn xé toạc mặt nhau nhưng La Ngọc Cầm lại cảm thấy vô cùng thoải mái. Bao nhiêu năm nay bà ấy đều nể mặt Thương Liệt mà dung thứ cho dì ta, giờ xé toạc mặt nạ lại càng tốt hơn.
Lưu Nhã Nhiên không những không để lại ấn tượng tốt mà còn tự chuốc lấy phiền phức theo sau Thương Hiểu Lan rời đi.
Thương Nghiêu lại bất ngờ liếc nhìn Nguyễn Nguyệt Tịch một cái. Nguyễn Nguyệt Tịch chú ý đến ánh mắt của anh, cũng không sợ, ngược lại còn lén lút nhe răng cười với anh.
Cô chính là giả bộ bạch liên hoa trà xanh đó. Dù sao cũng không để anh biết cô ta đã cắm sừng anh tlà được, dù sao xanh xanh càng khỏe mạnh, xem cô đối xử với anh tốt đến nhường nào kìa.
La Ngọc Cầm sợ Nguyễn Nguyệt Tịch bị dọa nên không ngừng an ủi cô.
Nguyễn Nguyệt Tịch ngoan ngoãn đáp lại La Ngọc Cầm, không khí phòng khách từ âm u chuyển sang trong lành.
Thương Liệt từ đầu đến cuối không nói thêm một lời nào, như thể ông ta hoàn toàn không nghe thấy. Nguyễn Nguyệt Tịch đại khái có thể cảm nhận được sự ngột ngạt trong môi trường sống của Thương Nghiêu.
Sau khi ăn tối xong không lâu sau La Ngọc Cầm và Thương Liệt đã lên nghỉ ngơi, chỉ còn lại cô và Thương Nghiêu trong phòng khách.
Trong phòng khách rộng lớn, Nguyễn Nguyệt Tịch không ngừng cảm thấy âm u, chủ yếu là vì cô đã đọc nguyên tác và biết những chuyện mà Thương Nghiêu từng gặp phải khi còn nhỏ ở nhà cũ.
Vô thức xích lại gần Thương Nghiêu, Thương Nghiêu đang xem tin tức buổi tối, đôi mắt lạnh lùng khó hiểu nhìn cô.
Nguyễn Nguyệt Tịch cười ngượng một tiếng, "Nhà cũ hơi lạnh, lại gần chút sẽ ấm hơn."
Vẻ mặt Thương Nghiêu hơi lạnh nhưng không ngăn cản cô lại gần, cũng không quan tâm cô có lạnh hay không.
Phản ứng của anh đúng như Nguyễn Nguyệt Tịch mong muốn. Nếu như tối qua, cô thà ở cùng ma quỷ còn hơn ít nhất là an toàn.
Thực ra không có ma quỷ, chỉ là ảo giác hồi nhỏ của Thương Nghiêu thôi. Có điều cô vẫn sợ mà, biết thế đã không về nhà cũ rồi. Giá trị ngược văn không tăng một điểm nào. Không thể giả vờ đáng thương với La Ngọc Cầm còn Thương Liệt thì khỏi nói, chắc phải chết trước mặt ông ta mới có phản ứng.
Ở cạnh Thương Nghiêu cô cảm thấy đỡ hơn một chút, tuy nhiên Thương Nghiêu đã đứng dậy đi tắm, cô nhìn xung quanh ôm lấy tay xoa xoa mạnh, đáng sợ quá.
Cô vội vàng chạy lên lầu theo sau Thương Nghiêu. Thương Nghiêu dường như không biết Nguyễn Nguyệt Tịch đi theo sau mình, cho đến khi anh vào phòng tắm và định đóng cửa.
Nguyễn Nguyệt Tịch ngồi trên ghế sofa cạnh giường, ngẩng đầu nhỏ nhìn anh đóng cửa.
Thương Nghiêu: "...Ra ngoài."
"Không đâu." Nguyễn Nguyệt Tịch đâu dám ra ngoài, ở nhà cũ có bố mẹ anh ở đó cô không tin anh dám làm bậy.
Thương Nghiêu lạnh lùng "ầm" một tiếng đóng sập cửa. Nguyễn Nguyệt Tịch ăn hoa quả trên bàn, chờ anh ra.
Khoảng hơn nửa tiếng sau, cửa phòng tắm từ bên trong mở ra, người đàn ông tóc ướt, mặc áo choàng tắm bước ra. Dưới khuôn mặt tuấn tú như ngọc, đôi môi mỏng khẽ mím lại. Trong làn hơi nước lượn lờ, ánh mắt người đàn ông nhìn Nguyễn Nguyệt Tịch đặc biệt nguy hiểm...
Nguyễn Nguyệt Tịch: "!" Quả cherry trong miệng rơi xuống đất, đẹp... mỹ nam cởi trần?
Thương Nghiêu khẽ nhếch môi như thấy thú vị, chầm chậm bước tới. Hơi ẩm từ cơ thể anh tức thì bao trùm lấy Nguyễn Nguyệt Tịch.
Một giọt nước nhỏ xuống cổ Nguyễn Nguyệt Tịch. Thương Nghiêu cúi người xuống bên tai Nguyễn Nguyệt Tịch, khóa chặt cô vào ghế sofa.
"Đẹp không?" Giọng nói trầm khàn pha chút kỳ lạ vang lên bên tai Nguyễn Nguyệt Tịch, hơi thở nóng bỏng suýt chút nữa làm tim cô nhảy ra khỏi lồng ngực.