Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Trong Truyện Ngược

Chương 36

Trước Sau

break

Nguyễn Nguyệt Tịch buồn bã thở dài một tiếng, dường như quá đau buồn không thể nói nên lời.

Đường Tình Tình: "… " Cô ta có thể cảm nhận được ánh mắt thù địch của các người giúp việc và ánh mắt đầy cảnh giác của quản gia Lý.

"Tôi… " Cô ta cố gắng giải thích cho mình nhưng bị Nguyễn Nguyệt Tịch ngăn lại.

"Cô không cần nói gì nữa, cô muốn đợi thì cứ đợi đi, chỉ cần các người đừng phát ra tiếng động quá lớn… " Nguyễn Nguyệt Tịch ôm lấy mặt như thể không nói tiếp được, quay người chạy ra khỏi cửa biệt thự.

"Phu nhân! Phu nhân!" Quản gia Lý vội vàng bảo người giúp việc đuổi theo.

Người giúp việc tên Tiểu Phương vội đuổi theo, "Phu nhân, người đó rõ ràng đến để chia rẽ mối quan hệ giữa người và tiên sinh, người không thể để cô ta đạt được mục đích."

Nguyễn Nguyệt Tịch chạy đến xích đu giữa vườn hoa ngồi xuống, đu đưa nhè nhẹ.

"Những gì em nói tôi đều hiểu nhưng nếu Nghiêu ca ca không thích cô ta thì làm gì có cơ hội để người khác chia rẽ chứ? Nghiêu caca anh ấy ghét tôi lắm, tôi tự lừa dối bản thân thì có thay đổi được gì đâu."

Nguyễn Nguyệt Tịch ôm ngực, cực kỳ buồn bã tựa vào xích đu. Cô còn không biết ở đây có một khu vườn, phong cảnh đẹp thật.

Tiểu Phương biết lời phu nhân nói là sự thật, nhất thời im lặng.

Nguyễn Nguyệt Tịch nhìn ra biển hoa trước mắt, đối diện biển hoa là một biệt thự cách không quá xa.

Cảnh đẹp trước mắt khiến Nguyễn Nguyệt Tịch có chút mê mẩn, "Tôi không sao đâu, cứ để tôi yên tĩnh một lát là được." Nguyễn Nguyệt Tịch vẫn giữ vẻ mặt giả vờ đau buồn.

Tiểu Phương định gật đầu nhưng bị vẻ nghiêng mặt của Nguyễn Nguyệt Tịch làm cho kinh ngạc. Mái tóc đen nhánh hơi lộn xộn buông xõa ngang lưng và bờ vai, khuôn mặt tuyệt đẹp như ngọc phảng phất nét tiên nữ, chiếc váy trắng đơn giản cũng không che giấu được vóc dáng quyến rũ của cô.

Mỹ nhân như tranh vẽ, đẹp đến ngỡ ngàng cũng chỉ đến thế thôi. Tiểu Phương nhìn đến sững sờ, đẹp hơn người phụ nữ ngồi trên ghế sofa lúc nãy không biết bao nhiêu lần.

Tiểu Phương cảm thấy tiên sinh rất có thể đã bị mù, phu nhân đẹp đến nhường này mà tiên sinh lại có thể thờ ơ...

Nguyễn Nguyệt Tịch đang chìm đắm trong cảnh đẹp của biển hoa trước mắt. Tiểu Phương sau khi lấy lại tinh thần thì vào biệt thự không quấy rầy Nguyễn Nguyệt Tịch nữa, có lẽ phu nhân chỉ cần yên tĩnh một lát thôi.

Ánh nắng chiếu rọi vào biển hoa, Nguyễn Nguyệt Tịch như lạc vào chốn đào nguyên.

Từng bước từng bước đi vào biển hoa, Nguyễn Nguyệt Tịch rất thích khu vườn sau nhà này, nhẹ nhàng vuốt ve những đóa hoa đang nở rộ.

Nguyễn Nguyệt Tịch không hề biết rằng từng cử chỉ của cô lúc này đều lọt vào mắt ai đó.

Trong biệt thự phía bên kia biển hoa, một người đàn ông tuấn tú đang âm trầm nhìn chằm chằm bóng dáng trong biển hoa.

Diệp Dĩ Thâm từ từ đặt cuốn sách trong tay xuống, đi về phía biển hoa.

Nguyễn Nguyệt Tịch nhìn biển hoa tâm trạng rất tốt, những lo lắng trong thời gian này dường như tan biến hết, mùi hương cũng đặc biệt dễ chịu.

Đúng lúc cô đang say sưa ngắm cảnh, một con sâu lông to đùng xuất hiện trước mắt Nguyễn Nguyệt Tịch, dọa cô sợ đến nỗi chưa kịp hét lên đã bị dây hoa dưới chân vấp ngã.

Tưởng chừng như sắp ngã sấp mặt bất ngờ lại được một vòng tay ôm lấy.

Một mùi hương gỗ đàn hương thoang thoảng thay thế mùi hoa quấn quýt trong hơi thở của Nguyễn Nguyệt Tịch.

Khuôn mặt tinh xảo tuyệt đẹp, đôi mắt như làn nước mùa thu đang kinh ngạc nhìn anh ta, đôi môi anh đào quyến rũ hơi hé mở, má hồng phớt nhẹ, đẹp đến rung động.

Bàn tay Diệp Dĩ Thâm ôm Nguyễn Nguyệt Tịch càng siết chặt, khuôn mặt tuấn tú vốn u ám của anh ta giờ đây hơi xúc động, đáy mắt sâu thẳm gợn lên từng đợt sóng.

Nguyễn Nguyệt Tịch bị người đàn ông xa lạ trước mặt ôm lấy cũng ngây người ra. Người này đẹp trai thì có đẹp trai nhưng lại cho cô một cảm giác nguy hiểm khó tả.

"À... cảm ơn anh." Nguyễn Nguyệt Tịch vội vàng định đứng dậy, Diệp Dĩ Thâm chỉ khẽ mỉm cười nhìn cô.

Sau khi buông cô ra, Nguyễn Nguyệt Tịch thấy có chút ngượng ngùng, "vừa nãy may mà anh đỡ em, không thì tay em chắc chắn bị thương rồi."

Diệp Dĩ Thâm khẽ cười, "Chuyện nhỏ thôi, không cần bận tâm."

Nguyễn Nguyệt Tịch cảm thấy mình có lẽ đã bị cốt truyện ảnh hưởng, sao nhìn ai cũng thấy nguy hiểm vậy, rõ ràng người đàn ông trước mắt là người tốt mà.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc