“Cô đang trả thù à?” Khuôn mặt tuấn tú như tiên nhân được tạc từ ngọc quý của Thương Nghiêu, giờ đây đang lạnh lùng chất vấn Nguyễn Nguyệt Tịch.
Nguyễn Nguyệt Tịch hoàn toàn không biết bây giờ cốt truyện đã phát triển đến đâu: “Đương nhiên không phải rồi, Nghiêu ca ca thần không biết quỷ không hay xuất hiện phía sau em, nhất thời em xúc động, nhiệt tình quá mức thôi.”
Áp lực mạnh mẽ từ Thương Nghiêu khiến Nguyễn Nguyệt Tịch không dám ngẩng đầu đối diện với anh. Người đàn ông này thực sự quá đáng sợ, chỉ riêng khí thế thôi cô đã hơi chịu không nổi rồi.
“Nghiêu ca ca anh đi đâu vậy?” Nguyễn Nguyệt Tịch thấy anh quay người rời đi vội vàng hỏi, cô còn chưa thiết lập anh làm mục tiêu công lược mà.
Tuy nhiên Thương Nghiêu không hề để ý đến cô, anh sải bước lên lầu hai.
Nguyễn Nguyệt Tịch muốn đuổi theo thì bị quản gia Lý chặn lại: “Phu nhân, tiên sinh đang đi tắm.”
Không đến mức vậy chứ? Rửa mặt một chút là được rồi, tắm rửa gì chứ, đàn ông con trai mà õng ẹo thật.
Quản gia Lý nói với vẻ ngập ngừng: “Phu nhân cũng mau đi rửa tay đi, cái giẻ lau đó… vừa lau bàn xong còn chưa kịp giặt đâu.”
Nguyễn Nguyệt Tịch: “… ” Khoảnh khắc này cô như nghe thấy tiếng kèn đám ma. Cô vậy mà sau khi phun nước vào nam chính lại còn dùng giẻ lau mặt nam chính!! Cô hình như nhớ nam chính có chứng sạch sẽ nghiêm trọng, thảo nào vừa rồi ánh mắt anh đầy sát ý.Cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh rửa tay, Thương Nghiêu chắc chắn đã ghi thù rồi. Đợi cô hoàn thành nhiệm vụ, cô phải tránh xa anh càng xa càng tốt.
Khoảng nửa tiếng sau khi trở về, Nguyễn Nguyệt Tịch mới thấy Thương Nghiêu từ trên lầu đi xuống.
Thương Nghiêu đã thay một bộ vest khác, vóc dáng cao ráo thanh lịch, khuôn mặt tuấn tú như ngọc toát lên vẻ cao quý và trong sáng.
Đẹp trai thì đúng là đẹp trai thật, nếu không thì làm sao khiến nhiều phụ nữ mê mẩn đến mức đâm đầu vào tường như vậy được. Chỉ là anh quá lạnh lùng và đáng sợ Nguyễn Nguyệt Tịch nhìn anh như nhìn một con quỷ đòi mạng.
“Nghiêu ca ca, mau lại ăn cơm đi.” Nguyễn Nguyệt Tịch cười rạng rỡ vô cùng, hoàn toàn quên mất chuyện vừa rồi đã phun đầy mặt Thương Nghiêu.
Thương Nghiêu dường như cực kỳ chán ghét cô, anh vẫn lạnh lùng như thường lệ, ngồi ở vị trí xa nhất so với Nguyễn Nguyệt Tịch.
Nguyễn Nguyệt Tịch thì không biết nhìn sắc mặt người khác đến vậy thấy anh ngồi xa mình như thế, cô vội vàng đứng dậy di chuyển sang ngồi cạnh anh, sau đó tiếp tục toe toét cười với anh.
Thương Nghiêu khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, đứng dậy ngồi cách cô mấy ghế. Nguyễn Nguyệt Tịch lại di chuyển sang ghế bên cạnh Thương Nghiêu, ngồi rất sát anh.
Thương Nghiêu: “… ” Đôi mắt lạnh lẽo thấu xương cảnh cáo nhìn chằm chằm Nguyễn Nguyệt Tịch.
Nguyễn Nguyệt Tịch vì muốn hoàn thành nhiệm vụ nên giả vờ không nhìn thấy, sợ hãi đến mấy cũng không quan trọng bằng cái mạng nhỏ của cô đúng không?
“Nghiêu ca ca đừng giận, em đây gọi là chồng hát vợ theo, dù sao gả chó thì theo chó mà.” Nguyễn Nguyệt Tịch tự cho rằng mình cười rất ngọt ngào.
Quản gia Lý ban đầu đã phải nín thở vì phu nhân sau cảnh tượng vừa rồi, giờ vừa mới thở phào nhẹ nhõm lại nghe thấy lời phu nhân nói, ông không kìm được che mặt, xin người nói ít thôi được không…
Quả nhiên, vẻ mặt tuấn tú của Thương Nghiêu càng trở nên khó coi. Nguyễn Nguyệt Tịch đang loay hoay với việc ràng buộc mục tiêu công lược của hệ thống, đâu thèm quan tâm sắc mặt anh có đẹp hay không.
[Đinh, mục tiêu công lược đã xác định: Nam chính Thương Nghiêu. Giá trị ngược văn hiện tại: 0.]
Cuối cùng cũng ràng buộc xong rồi, tiếp theo là phải nỗ lực tăng giá trị ngược văn thôi. Nguyễn Nguyệt Tịch ưỡn thẳng lưng, vì giữ cái mạng nhỏ này cô phải cố gắng hết sức. Đôi mắt cô láo liên đảo quanh suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.
Cô còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, bữa trưa đã được dọn lên bàn. Nguyễn Nguyệt Tịch nhìn bữa trưa thịnh soạn trước mắt, lập tức ném hết mọi giá trị gì đó ra sau đầu. Ăn uống thì phải tập trung, nếu không sẽ không hấp thu được dinh dưỡng.
Đang ăn dở cô ngẩng đầu lên thì thấy Thương Nghiêu bên cạnh đang tao nhã ăn bít tết. Nguyễn Nguyệt Tịch nhìn miếng bít tết còn hơi đỏ tươi trong đĩa anh, chậc chậc, khác gì ăn sống đâu chứ?