Ninh Trầm bên cạnh nghe mà tặc lưỡi: "Nguyễn Nguyệt Tịch, cô háo sắc quá rồi đấy, anh Nghiêu sớm muộn gì cũng bị cô ăn thịt thôi."
Nguyễn Nguyệt Tịch nghiêm túc đánh giá Thương Nghiêu: : "Sắc tức thị không, không tức thị sắc. Nhưng anh Nghiêu trông có vẻ rất ngon miệng."
Ninh Trầm chưa từng thấy người phụ nữ nào thẳng thắn thừa nhận như vậy: "Này, cô có phải là phụ nữ không?" Sao lại không biết xấu hổ thế.
"Anh thấy tôi giống đàn ông à?" Nguyễn Nguyệt Tịch quay sang hỏi Ninh Trầm.
Ninh Trầm ngẩn người chìm trước vẻ đẹp tuyệt trần của cô vài giây, rồi giả bộ khinh bỉ quay đầu đi.
 
Nguyễn Nguyệt Tịch lười để ý đến anh ta, tiếp tục làm phiền Thương Nghiêu: "Nghiêu caca, có phải vì anh không có múi bụng không? Hay có lông ngực gì đó, dù có lông chân em cũng không quan tâm, chỉ cần là anh Nghiêu em đều thích."
"Nguyễn Nguyệt Tịch!" Một tiếng gầm nhẹ đầy giận dữ.
"Ừm? Nghiêu caca có phải rất cảm động không? Trời ơi, còn cảm động đến đỏ cả mắt kìa!" Nguyễn Nguyệt Tịch kinh ngạc thốt lên.
Ninh Trầm "hừ" một tiếng, anh mà cảm động á? Chắc là tức phát điên thì có.
"Cô có thể im lặng một lát không?" Thương Nghiêu dường như sắp bùng nổ đến nơi rồi, anh nhìn chằm chằm Nguyễn Nguyệt Tịch, trong mắt không có một chút hơi ấm.
Nguyễn Nguyệt Tịch vội vàng bịt miệng, nhanh chóng lắc đầu. Ninh Trầm vừa hả hê nhìn Nguyễn Nguyệt Tịch, vừa cảm thấy một tia không đành lòng.
"Này, có muốn đi ăn gì đó ở đằng kia không?" Ninh Trầm ngượng ngùng hỏi Nguyễn Nguyệt Tịch đang "tâm trạng buồn bã".
"Được thôi!" Nguyễn Nguyệt Tịch ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm Ninh Trầm.
Ninh Trầm: "… " Anh ta không đành lòng cái quái gì chứ.
Thế là cả khu điểm tâm của buổi tiệc bể bơi chỉ có Nguyễn Nguyệt Tịch và Ninh Trầm. Thương Nghiêu không hề bận tâm Nguyễn Nguyệt Tịch đi đâu, trong mắt anh từ đầu đến cuối không hề có sự tồn tại của cô.
Lúc này trong mắt Nguyễn Nguyệt Tịch cũng chỉ có những món ăn ngon đầy ắp trước mặt. Cô múc một muỗng bánh kem, hương vị quá thơm ngon.
Ninh Trầm chỉ ăn hai miếng rồi mất hứng, ngược lại thấy Nguyễn Nguyệt Tịch ăn ngon lành thì cảm thấy thú vị.
"Ngon thế à?" Anh ta thấy cô ăn không ngừng nghỉ.
Nguyễn Nguyệt Tịch gật đầu: "Đương nhiên ngon." Bánh kem trong tay không đủ, cô còn lấy thêm đồ ăn vặt khác nhét vào miệng hai miếng.
Ninh Trầm nhìn thấy buồn cười, đặt nước uống bên cạnh cô: "Cẩn thận kẻo nghẹn."
Nguyễn Nguyệt Tịch nói lắp bắp một tiếng cảm ơn, cầm đồ uống lên ực ực uống.
Ninh Trầm bất lực lắc đầu, nhìn về phía chỗ ngồi bên cạnh Thương Nghiêu đã có Đường Tình Tình và Lục Dực Lương ngồi. Biểu cảm của anh rõ ràng đã dịu đi một chút, ít nhất là tốt hơn khi ở cùng Nguyễn Nguyệt Tịch.
"Cô thích Thương Nghiêu đến vậy sao? Hôm đó bị cậu ta làm mất mặt cô không tức giận à?" Ninh Trầm hỏi.
Nguyễn Nguyệt Tịch nuốt miếng bánh kem: "Chỉ cần Nghiêu caca có thể nhìn tôi thêm một cái là được rồi, dù anh ấy có ghét tôi hay sau này anh ấy có người phụ nữ khác, tôi cũng chấp nhận bên anh ấy cả đời."
Ninh Trầm khẽ động, có chút cảm động vì lời cô nói, nhìn về phía Thương Nghiêu đang trò chuyện với Đường Tình Tình.
Nguyễn Nguyệt Tịch liếc nhanh, thấy anh ta không chú ý thì vội vàng ăn thêm mấy miếng bánh kem. Lát nữa vì điểm ngược văn cô chỉ có thể nhìn bánh kem mà không được ăn.
"Cho nên hôm đó anh ấy vì người phụ nữ khác mà làm khó tôi trước mặt bao nhiêu người, dù có buồn đến mấy tôi cũng không để tâm."