Chờ khi Lục Tĩnh nhận được tin tức mà vội chạy đến Vinh thọ đường, đã nhìn thấy lão phu nhân ôm hài tử, mà cha gã lại đang ngồi ở một bên, Thẩm thị cúi đầu ngồi ở bên dưới, thế mới biết bản thân đã bị Thẩm thị tính kế, trong lòng nhịn không được cơn giận dữ lại ngại với hai vị lão nhân ở đây mà không dám phát tác.
Đêm hôm đó, không ai biết bốn người bên trong đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết sau đó lão phu nhân giữ lại tứ ŧıểυ thư bên người nuôi nấng, đại lão gia nổi giận đùng đùng bỏ đi, còn Thẩm thị sau khi trở về liền lâm bệnh nặng, triền miên trên giường bệnh cùng chén thuốc làm bạn, vốn dĩ cơ hồ đêm nào đại lão gia cũng ở Nam Phong Uyển nay lại có tân hoan, một tháng cùng lắm chỉ ghé qua một hai lần.
Có người trong lòng nhịn không được mắng Thẩm thị ngốc, tự làm khổ chính mình, đem sủng ái mà bao người mơ ước làm mất, nhưng cũng có người khen Thẩm thị thông minh, đã tìm được chỗ dựa cho nữ nhi, bằng không lấy phu nhân kiêng kị, tứ ŧıểυ thư có thể an an toàn toàn lớn lên hay không thật là một lời khó nói hết.
Nhưng điều họ không biết chính là, đây là cách duy nhất mà Thẩm thị có thể làm, làm hoàn thành trách nhiệm của một người làm mẹ, giúp hài tử bản thân tìm ra được một lối thoát hoàn chỉnh nhất.
Lão phu nhân chính là một người tin phật, từ tâm nhân thiện, tất nhiên sẽ không để cho nhi tử nhà mình phạm phải tội lớn giết con, nếu đứa trẻ này sinh ra từ " quả báo" của việc ác, lão phu nhân chỉ có cách nuôi dạy tốt để hóa giải cái báo ứng này.
Quả nhiên, Lục tứ ŧıểυ thư ở dưới gối lão phu nhân bình bình an an trưởng thành, chi phí ăn mặc hàng ngày cũng là cùng đích nữ đối chiếu.
Chính là tới tuổi phải bàn chuyện cưới sinh, lại làm lão phu nhân bối rối, gia đình bình thường đương nhiên họ có thể dùng quyền lực gây sức ép để nhà chồng im lặng, nhưng đứa trẻ họ tự tay nuôi lớn, tình cảm thâm sâu một lời không nói hết, làm sao có thể để 'nàng' hạ thấp mà gả đi, gia đình quyền quý tới cầu thân không phải không có, tuy Lục tứ ŧıểυ thư chỉ là con thiếp thất, nhưng là nuôi dưỡng dưới gối lão phu nhân, trên người còn mang danh kinh thành đệ nhất mỹ nhân, kẻ ái mộ càng là không ít, chỉ là lão phu nhân biết rõ gia đình giàu có đặc biệt chú trọng cái gì, chỉ sợ khi biết đến thân thể của 'nàng' lại khó chấp nhận được.
Như thế liền trì hoãn, liền trì hoãn cho đến khi Lục Quốc Công phụ tá tân đế bình ổn phản loạn, trong kinh thành chỉ còn lại một vị Vương gia.
Một vị Vương gia ngốc.
Sau đó, Lục Quốc Công một chuyến vào cung, ngày hôm sau thánh chỉ tứ hôn liền đến phu Lục Quốc Công.
Mọi người đều cho rằng đó là ý của hoàng đế, nhưng họ không ngờ rằng, mối hôn nhân này chính là được Lục Quốc Công cầu tới, nhân gia thường xuyên vào cung yết kiến Hoàng đế, Thần Vương lại thường xuyên trái phải làm bạn bên cạnh Hoàng đế, tự nhiên cũng biết được Thần Vương có tật ở não cũng không như trên phố đồn thổi, bất quá là tâm trí như đứa nhỏ, phản ứng lại hơi trì độn mà thôi, khó được là tâm tư đơn thuần, coi như lương xứng.
Cứ như vậy, Lục tứ ŧıểυ thư , hiện tại là Lục Thơi Thu người đội mũ phượng khăn quàng vai bị nâng vào cung.