Sau Khi Xuyên Sách Ta Dựa Vào Làm Con Buôn Tình Báo Thành Thần

Chương 37

Trước Sau

break
Editor: L’espoir

*

Căn tin gần nhất là căn tin của bộ phận lại giống, Học Viện 12 Con Giáp mặc dù có hai ban, nhưng thực chất ranh giới không được phân chia rõ ràng lắm, vì học sinh viên ở hai ban có một vài tiết học sẽ học chung, bởi vậy thông thường thì căn tin nào gần thì đến căn tin đó ăn, không có luật lệ nào cấm đi lại giữa hai căn tin.

Đang là giờ cơm trưa, bụng đói cồn cào, trong căn tin sôi sục ngất trời, trước các cửa sổ đều có người xếp hàng dài, có cả người lại giống lẫn người bình thường.

Lầu hai là tiệc buffet đắt một chút, số lượng người ít hơn lầu một khá nhiều, lầu ba thì càng thêm yên tĩnh, cứ như thể đó là khu vực cấm gì đó, không được phép tùy tiện vào vậy.

Ôn Vũ Huyền dẫn Cảnh Bội đi vào, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của mọi người, từng cái đầu quay đầu nhìn lại, các học sinh lầu hai cũng chạy ra vịn lan can nhìn xuống.

“Tôi mời em ăn buffet nhé.” Ôn Vũ Huyền hy vọng Cảnh Bội sẽ không bị làm phiền, có thể nghỉ ngơi thật tốt, nên lên lầu hai sẽ yên tĩnh hơn một chút.

“Cảm ơn thầy Ôn.”

Lầu hai quả nhiên ít người hơn rất nhiều, yên tĩnh hơn hẳn, vừa mới chọn được một chỗ ngồi ngồi xuống, chỉ thấy lại có một nhóm nam nữ đi lên.

Những người đó cho dù là khí chất hay ngoại hình đều vô cùng nổi bật, vô cùng xuất chúng.

Nhất là thiếu niên cầm đầu kia, dung mạo thực sự sắc sảo xinh đẹp, áo sơ mi đen mặc vào vô cùng lười nhác tùy ý, khiến da cậu trắng đến mức dường như tỏa ra ánh sáng lạnh, vừa đi vừa chơi Rubik lạch cạch, chỉ vài động tác là ghép xong bốn mặt.

Họ vừa bước lên đã thu hút mọi ánh nhìn vốn dĩ đang đổ dồn về phía Cảnh Bội ở tầng hai, tất cả tiếng nói chuyện đều tạm dừng lại.

Nhưng rất nhanh, ánh mắt của những người ở tầng hai lại bắt đầu hướng về Cảnh Bội.

Bởi vì, Long Linh cũng ở trong đám người đó.

Đám người kia dường như không có hứng thú gì với người và phong cảnh ở lầu hai, tiếp tục lên thẳng tầng ba, thậm chí còn không để ý đến dáng vẻ của Cảnh Bội.

Chỉ có Long Linh chú ý tới Cảnh Bội, bước chân dừng lại.

Thần thái của cô ta như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, bước chân chần chừ không tiến lên, nam sinh đi về phía trước hai bước chú ý tới cô ta không theo kịp, quay đầu nhìn lại, phát hiện Cảnh Bội.

Chu Kiềm nhíu mày, đi thẳng xuống kéo lấy cổ tay Long Linh, kéo cô ta đi.

Long Linh dường như cũng đưa ra quyết định, vì vậy rũ mắt thu hồi tầm mắt, đi theo lên lầu ba.

Thái độ của cô ta như vậy, khiến người ta cảm nhận được nội tâm cô ta dường như đang trải qua nhiều cảm xúc phức tạp nhưng thiện ý, tự động tiến hành giải thích cho cô ta.

Không sai, cô ta nhất định cảm thấy mối quan hệ giữa hai người, cứ sống cuộc sống riêng của mình đi, sống yên ổn với nhau là tốt rồi, cũng không cần thiết phải nói gì, chào hỏi gì, cứ nghĩ phải chung sống với nhau như chị em ruột, tránh khỏi phải lúng túng khó xử.

“Khá tốt, dù sao họ cũng là những người vô tội, không cần phải cảm thấy ai nợ ai, tất cả đều là lỗi của thằng cha cặn bã Long An Khang kia.”

“Hy vọng Long Cẩm cũng giống như Long Linh, muốn trách thì trách thằng đểu ấy, con gái đừng nên gây khó dễ cho con gái.”

“Long Linh tuyệt quá đi, cô ấy vậy mà lại có thể tiến vào nhóm đó, những người đó thậm chí còn không thèm nhìn Long Cẩm lấy một cái luôn.”

“Nhất định là lúc đi bang Trường Hải đã dùng sức hút cá nhân chinh phục họ rồi.”

Nhiều người lập tức hào hứng nhỏ giọng nghị luận.

Họ đương nhiên không nhìn thấy sự đắc ý hiện lên trong mắt Long Linh, họ cũng không thèn nhìn Long Cẩm một cái, quả nhiên cho dù cô có nổi bật trong các môn học văn hóa đi chăng nữa thì đã sao? Muốn dựa vào đó để lọt vào mắt xanh của họ để bước vào nhóm này là điều không thể nào! Cô ta cố gắng như vậy, tính toán từng bước mới có thể chen chân vào, Long Cẩm tuyệt đối không thể bước vào được dễ dàng như vậy.
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc