Các giáo viên bộ môn khoa học tự nhiên bị cô nhắm tới không thể không vắt hết óc để ra đề, kết quả là bây giờ, vị giáo viên đứng sau tấm bảng đen này vì thực sự không thể ra được đề khó nào nữa, lại bị cô khiêu khích bằng câu “Chỉ thế thôi á”!
Đây là khiêu khích đúng không, tuyệt đối là khiêu khích!!!
Tiếng của các học sinh vây xem phát ra đủ kiểu, tiếng va chạm đầu gối suýt nữa quỳ xuống đất.
“Ngầu, ngầu quá…”
“Cường giả khủng bố như vậy ư!”
“Vậy mà cô ta còn chưa thấy đủ!”
“Tôi đói bụng quá, nhưng xuất sắc quá, tôi không muốn đi ăn cơm…”
Các giáo viên nhậm chức ở Học Viện 12 Con Giáp, có người nào ở thời đi học mà không phải là học sinh xuất sắc trong miệng bạn học, người nào không phải là tài tử tài nữ ưu tú nhất của ban khoa học tự nhiên? Làm sao có thể chịu đựng được điều này? Bây giờ họ đang tụ họp trong văn phòng cùng nhau ra đề, thật đáng ghét, không tin không làm khó được cô!
Lần này thì hay rồi, nhờ sự kết hợp của các giáo viên, Cảnh Bội không cần phải chạy xe điện của trường thay cho đi bộ đến từng điểm ra đề nữa, trực tiếp đứng ở trước mặt bảng này chờ ra đề là được.
Chẳng mấy chốc, một bài toán mới lại xuất hiện trên bảng trắng.
Cảnh Bội nhìn chằm chằm vào đề trong chốc lát rồi thở dài.
Sao nào?! Làm khó em rồi đúng không!! Các giáo viên trong văn phòng ai nấy đều nở nụ cười nham hiểm như nhân vật phản diện.
“Hy vọng có thể đưa ra đề bài có độ khó cao hơn một chút, tuy rằng mình muốn cày điểm số, nhưng làm đề mà không có độ khó nào thật sự chán lắm.” Cảnh Bội phàn nàn nói.
Cô rất thích làm đề các môn khoa học tự nhiên, nhưng nếu quá đơn giản thì cô không có hứng làm chút nào, bởi vậy trước kia khi còn đi học, cô thường xuyên nộp giấy trắng bài thi, cứ luân phiên giữa vị trí đứng đầu và vị trí cuối bảng xếp hạng.
Tuy nhiên bây giờ phải cải thiện điểm số của mình, đề bài đơn giản cũng chỉ có thể chịu đựng sự nhàm chán và làm tiếp.
Cảnh Bội có vẻ rất miễn cưỡng khi cầm bút tiếp tục làm bài.
“Hầy!” Các giáo viên đều té ngửa kêu lên một tiếng dài, như thể sắp ngất đi.
Chờ sau khi Cảnh Bội giải xong đề này, chuẩn bị bắt đầu vắt óc của những giáo viên đang kiệt sức, thì một người đàn ông bước ra từ đám đông đang vây xem.
“Bạn học Long Cẩm, hay là nghỉ ngơi một lát đi.” Hắn bất đắc dĩ nói.
Thầy Ôn, goodjob! Các giáo viên trong văn phòng điên cuồng hét lên trong lòng, họ cần một chút thời gian để cho đầu óc tỉnh táo lại.
Cảnh Bội quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông này có khí chất ôn hòa tao nhã, vẻ ngoài chừng 30 tuổi, mái tóc màu nâu ấm bồng bềnh, áo sơ mi màu lam và quần màu đen bình thường mặc trên người hắn không hề quê mùa, ngược lại khiến chóp mũi người ta ngửi được mùi xà phòng sạch sẽ thoang thoảng.
“Tôi tên là Ôn Vũ Huyền, là giáo viên lớp 7, dạy môn Lịch sử. Tôi đưa em đến căn tin ăn một bữa cơm, nghỉ ngơi một chút rồi trở về làm bài, em cảm thấy thế nào? Mặc dù là người lại giống, một ngày ba bữa ăn uống không đúng giờ cũng sẽ hại dạ dày đấy.” Hắn lại nói.
Ôn Vũ Huyền? Sự chú ý của Cảnh Bội từ rời khỏi trạng thái phấn khởi khi đang làm bài tập, nhìn chằm chằm vào hắn vài giây với ý không rõ ràng, đôi mắt hơi cong lên: “Vậy làm phiền thầy Ôn rồi.”
Thú vị, quả nhiên khắp nơi trong Học Viện 12 Con Giáp đều tràn ngập những điều bất ngờ.
Dù sao cũng phải mất thời gian chờ đợi, vậy tại sao không đi ăn một bữa cơm trước, để họ suy nghĩ kỹ xem nên ra đề gì hay ho rồi tiếp tục sau.
Lúc này đám người vây xem mới dần dần giải tán, Ôn Vũ Huyền dẫn Cảnh Bội đi về phía căn tin gần nhất, vừa nghiêm túc vừa lo lắng hỏi: “A Cẩm, có phải là em… Học lệch rất nghiêm trọng không?”
Hắn là một người rất thân thiện, cho dù vừa mới gặp mặt đã dùng cách gọi thân mật như vậy cũng không khiến người ta cảm thấy bị xúc phạm hay khó chịu, mà chỉ cảm thấy khoảng cách được rút ngắn lại.
Cảnh Bội: “Em cảm thấy cũng được mà.”
Ôn Vũ Huyền: “Vậy buổi chiều làm mấy đề trên bảng đề của tôi nhé?”