Sau Khi Xuống Nông Thôn, Nữ Phụ Ác Độc Khiến Cả Thôn Run Lẩy Bẩy

Chương 23: Giúp đỡ

Trước Sau

break

Bốn ngày sau, tàu đã đến nơi.

Cùng với tiếng "cạch" một tiếng, đoàn tàu từ từ dừng hẳn.

Trong nháy mắt, cả toa tàu trở nên ồn ào, náo nhiệt.

"Oa, Tiểu Tô ơi, cuối cùng cũng tới nơi rồi! Mấy ngày nay ngồi tàu làm tớ mỏi rã rời cả lưng." Lâm Vũ hào hứng nói.

Lần đầu đi tàu, cô ấy vốn thấy rất mới mẻ và háo hức. Nhưng sau mấy ngày ròng rã, cô ấy chỉ cảm thấy tay chân mình mẩy chỗ nào cũng ê ẩm khó chịu.

"Ừ! Cuối cùng cũng tới nơi rồi!"

Tô Tiểu Tô thở dài. Kiểu tàu hỏa cũ kỹ thế này đúng là vượt xa sức tưởng tượng của cô.

Kiếp trước đã quen đi máy bay, tàu cao tốc, cô thật sự không tài nào chịu nổi cái toa tàu vỏ sắt màu xanh lục nồng nặc đủ thứ mùi tạp nham này.

Mọi người ai nấy đều vội vã lấy hành lý, lối đi giữa các hàng ghế bắt đầu trở nên chen chúc.

"Tiểu Tô, tớ khỏe lắm, để tớ xách hành lý giúp cậu."

Không nói hai lời, Lâm Vũ liền với tay lên giá hành lý phía trên đầu, lấy đồ xuống giúp Tô Tiểu Tô.

"Cảm ơn cậu, Tiểu Vũ tớ tự làm được mà."

"Để tớ! Để tớ! Cậu xem cậu gầy nhom thế kia, làm gì có sức mà xách nổi đống này."

Tô Tiểu Tô hơi cạn lời, cô cúi xuống nhìn bộ ngực phẳng lì của mình, đúng là hơi gầy thật.

Nhưng sức lực thì cô không thiếu!

Thấy Lâm Vũ nhiệt tình như vậy, Tô Tiểu Tô cũng không khách sáo nữa, bụng bảo dạ sau này sẽ chăm sóc cho cô ấy nhiều hơn là được.

Trong tiềm thức, Tô Tiểu Tô đã coi Lâm Vũ là người cần mình che chở, cũng chính vì vậy mà sau này đã giúp Lâm Vũ thoát được một kiếp nạn.

Y Thấm Tuyết thấy Lâm Vũ chỉ chăm chăm giúp đỡ Tô Tiểu Tô mà hoàn toàn lờ đi sự có mặt của mình, cộng thêm thái độ lạnh nhạt của Tô Tiểu Tô, trong lòng cô ta không khỏi khó chịu.

Cô ta bỗng cảm thấy mình không ưa Tô Tiểu Tô.

Phó Vân Châu lấy xong hành lý của mình, vừa ngẩng lên đã thấy Y Thấm Tuyết đang đứng ngẩn ra đó, không biết đang mải suy nghĩ điều gì.

Anh ta liếc lên giá hành lý thấy vẫn còn một túi đồ, bèn tiện tay lấy xuống.

"Đồng chí Y, hành lý của cô đây." Một giọng nam trầm thấp, lạnh lẽo vang lên.

Y Thấm Tuyết bừng tỉnh, thấy người giúp mình lấy hành lý là Phó Vân Châu, lòng cô ta chợt vui như mở hội, bèn dịu dàng nói lời cảm ơn.

Phó Vân Châu chỉ "ừm" một tiếng nhàn nhạt, tỏ vẻ không mấy bận tâm.

Anh ta không hề nghĩ rằng một người có tính cách lạnh lùng, trước nay chưa từng chủ động giúp đỡ ai như mình, lại ra tay giúp một đồng chí nữ mà anh ta còn chưa nói chuyện được đôi câu.

Tô Tiểu Tô liếc nhìn Ôn Khả Khả, vị hôn thê của Phó Vân Châu đang phải chật vật xách túi đồ của mình. Ánh mắt cô tối lại, lóe lên tia nhìn sâu thẳm.

Cô dời mắt đi, không nhìn bọn họ nữa.

Vãi!

Chẳng lẽ đây chính là hào quang của nữ chính trong truyền thuyết? Đi đến đâu cũng có người xúm vào giúp!

Cùng lúc đó, cô cũng âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải án binh bất động. Đã ra tay là phải đánh rắn dập đầu.

Một khi đã quyết báo thù cho chủ thân thể, thì phải ra đòn tất thắng, tuyệt đối không cho đối phương cơ hội lật ngược tình thế.

Tô Tiểu Tô vừa nghĩ vừa đi theo Lâm Vũ chuẩn bị xuống tàu.

"Đừng chen lấn! Mọi người đừng chen nữa!"

"Tiểu Tô, bám sát tớ!"

"Chen cái gì mà chen! Người xuống trước người lên sau, không biết quy tắc à?"

Tô Tiểu Tô chỉ thấy trong lòng nghẹn một cục tức!

Không biết ai đó đã xô mạnh một cái, Tô Tiểu Tô mất thăng bằng, ngã nhào sang bên.

Thấy mình sắp ngã sõng soài, Tô Tiểu Tô liền chửi thề một câu ở trong bụng!

Mẹ nó!

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một cánh tay thon thả đã đỡ lấy cô.

Tô Tiểu Tô vô thức quay đầu lại, đập vào mắt cô là một gương mặt không thể quen thuộc hơn.

Nữ chính!

Đôi mắt cô trợn tròn trong giây lát.

Tô Tiểu Tô chợt nhớ lại tình tiết trong truyện gốc. Trong truyện gốc có viết, nữ chính đã từng giúp đỡ chủ thân thể trên chuyến tàu này.

Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là "giúp đỡ" khiến chủ thân thể tin sái cổ rằng nữ chính là một người tốt bụng, lương thiện? Và cũng từ đây, chủ thân thể bắt đầu sa vào con đường bị nữ chính gài bẫy, một đi không trở lại?

Mình đã cố tình tránh né cô ta như vậy, không ngờ chuyện gì phải đến cuối cùng cũng đã đến.

Xem ra, có những chuyện đúng là không thể nào thay đổi được.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc