Tôi đỏ mặt, vội vàng đẩy anh ra, giọng nói có chút run: “Phải đến giờ đóng cửa rồi… anh đừng quậy nữa mà.”
Tôi cố lấy lại bình tĩnh, nhưng giọng nói nghe ra lại mềm oặt, giống như đang làm nũng nhiều hơn là trách móc, thậm chí còn khiến anh có cớ để tiến thêm một bước nữa…
Tôi cúi đầu, không dám nhìn về phía anh. Nhưng hơi thở thì bắt đầu rối loạn, mặt cũng nóng bừng như quả đào chín mọng. Hai tay tôi khẩn trương siết lấy nhau, trong tiệm vẫn còn vài khách chưa về, một số người còn tò mò liếc nhìn sang chỗ này. Tim tôi đập như đánh trống, vừa lo lắng vừa nôn nóng, chỉ mong bọn họ mau mau về hết cho xong… nhưng lại có một phần trong lòng... ừm... là tôi... đang len lén mong đợi điều gì đó.
Những hình ảnh ngại ngùng cứ lướt qua trong đầu, khiến cô bé phía dưới của tôi bắt đầu ươn ướt. Chân hơi mềm, tôi lùi nhẹ một bước, đứng yên phía sau quầy, hai tay bấu chặt mép tạp dề, trong lòng chỉ biết âm thầm cầu nguyện: Làm ơn… tới giờ đóng cửa nhanh lên một chút đi…
Cuối cùng cũng đến giờ đóng cửa thật rồi. Ánh đèn trong tiệm lúc này mờ ảo, như có một lớp sương mỏng lơ lửng trong không khí. Nhóm khách cuối cùng đứng dậy rời đi. Một người trong đó, hình như là khách quen, trước khi đi còn quay đầu lại cười với tôi, vừa đi vừa nói chuyện:
“Hôm nay cà phê thơm thật đấy. Lần sau tôi lại ghé.”
Giọng anh ta rất thân quen, ánh mắt thì có phần ngưỡng mộ xen lẫn tán thưởng.
Anh đứng cạnh tôi, tay cầm khăn lau nhưng lại siết chặt đến mức như muốn vắt khô luôn cả miếng vải. Tôi cũng không để tâm mấy, chỉ thuận miệng đáp lại một câu: “Cảm ơn anh, lần sau gặp lại ạ.”
Nhưng anh thì lại không nghĩ đơn giản như tôi. Với anh, ánh mắt của gã kia chẳng khác nào đang cố tình khiêu khích, cứ như đang ve vãn tôi vậy. Lửa ghen trong đáy mắt anh bùng lên một cách dữ dội, đến mức anh chẳng buồn giấu nữa rồi.
Tiếng chuông cửa vang lên, “đinh linh” giờ thì trong tiệm chỉ còn lại hai đứa tôi. Không nói không rằng, anh nhanh chân bước tới cửa, “cạch” một tiếng khóa cửa lại, rồi lật tấm bảng “Đã đóng cửa” ra ngoài. Động tác của anh nhanh đến mức khiến tôi có cảm giác như anh đang sợ tôi… chạy mất.
Tôi vẫn đứng phía sau quầy, tay còn đang cầm chiếc ly vừa mới rửa xong, bất giác nhìn anh, hơi bối rối. Anh xoay người lại, ánh mắt sâu như màn đêm, chậm rãi bước về phía tôi. Mỗi một bước chân của anh như mang theo áp lực vô hình, khiến tim tôi đập lệch đi mất một nhịp…
“Anh làm gì mà khóa cửa vội vậy chứ?” Tôi cố gắng làm cho giọng mình nghe nhẹ nhàng hơn, nhưng âm cuối vẫn không kìm được mà run lên đôi chút.
Anh không trả lời ngay, chỉ tiến đến trước mặt tôi rồi dừng lại. Cúi đầu nhìn tôi bằng ánh mắt như thiêu đốt, khiến gương mặt tôi nóng bừng. Tôi theo bản năng muốn lùi lại, nhưng phía sau là quầy, chẳng còn đường nào để trốn cả.
Bất ngờ, anh giơ tay lên, chống vào mặt bàn phía sau tôi, giam tôi giữa cơ thể anh và quầy bar. Khoảng cách quá gần khiến tôi có thể ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng xen lẫn hương cà phê trên người anh, mùi hương quen thuộc ấy lúc này lại khiến tôi tim đập rộn ràng.
“Cái tên ban nãy, ánh mắt hắn nhìn em như vậy mà em không thấy à?” Giọng anh trầm khàn, có chút nghiến răng, nghe như đang chất vấn, mà cũng giống như đang trút hết uất ức trong lòng.
Tôi ngớ người một chút, đầu óc còn chưa kịp xử lý hết: “Ai? Anh nói cái anh khách quen đó hả? Ảnh chỉ là tiện miệng trò chuyện thôi mà…”
Anh bật cười khẽ, nhưng lại là kiểu cười lạnh đầy ghen tuông. Ánh mắt anh sâu đến mức chẳng thể tan đi được: “Tiện miệng trò chuyện? Ánh mắt đó rõ ràng là muốn… nuốt chửng em luôn thì có.”
“Anh nhịn cả buổi tối rồi đó. Vậy mà em còn cười với hắn như vui lắm…”
Tôi mở miệng, định phản bác, nhưng nhìn thấy hàm dưới anh đang căng lại, khóe mắt còn hơi đỏ lên… thì tự dưng lòng tôi mềm nhũn. Cái kiểu ghen của anh vụng về đến đáng yêu, chẳng khác gì một cậu thiếu niên không giỏi giấu cảm xúc. Tôi cúi đầu, nhỏ giọng nói:
“Em đâu có gì với anh ấy đâu… anh đừng nghĩ lung tung.”
Nhưng vừa dứt câu, tôi liền thấy hối hận. Câu nói đó chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa.
Anh lập tức bước tới, chóp mũi gần như chạm vào tôi, hơi thở nặng nề phả bên tai khiến cả người tôi tê dại.
“‘Nghĩ lung tung hả?” Anh lặp lại câu đó bằng giọng trầm thấp, như mang theo một luồng nguy hiểm khiến tim tôi đập loạn xạ.
“Anh nhịn bao nhiêu năm rồi, nhìn em bị người khác vây quanh cười nói, mà đến một chút tư cách để giận cũng không có… Bây giờ khó khăn lắm mới có lúc chỉ còn hai đứa mình, em lại bảo anh đừng nghĩ này nghĩ kia?”
Tay anh trượt xuống từ mặt bàn, khẽ đặt lên eo tôi. Qua lớp tạp dề, đầu ngón tay anh truyền đến độ ấm khiến người tôi run lên. Phía dưới bắt đầu ướt át đến rõ ràng, chân thì mềm nhũn, tôi chỉ còn cách bám lấy mép quầy để giữ vững.
Anh nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy cảm xúc bị kìm nén quá lâu, như vừa xé bỏ lớp ngụy trang cuối cùng. Anh thì thầm, giọng nghèn nghẹn:
“Anh không muốn đợi nữa. Nếu em không cho anh một câu trả lời… thì tối nay, anh sẽ không đi đâu hết.”
Tay anh dần siết nhẹ, di chuyển theo đường cong eo tôi lên trên, dừng lại ở chỗ dây buộc tạp dề. Bàn tay anh khẽ vuốt ve, như đang thử xem điểm giới hạn của tôi đến đâu. Tôi cắn môi, đầu óc hỗn loạn như mớ bòng bong. Mấy cảnh trong phim người lớn tự dưng hiện lên trong đầu, khiến tôi vừa ngượng, vừa rối, nhưng trong sâu thẳm lại có tiếng nói cứ vang lên: Anh ấy đã chờ mày lâu như thế rồi… còn mày thì sao?
Tôi đỏ bừng mặt, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Anh… đừng có làm bậy. Trong tiệm vẫn còn camera giám sát đấy…”
Nghe tôi nói vậy, anh hơi sững lại, rồi bật cười. Nụ cười của anh có chút gian, nhưng lại ẩn chứa sự dịu dàng lạ thường. Anh cúi xuống, môi khẽ chạm vào vành tai tôi, thì thầm:
“Vậy thì tắt đi. Để anh cho em thấy, anh chưa bao giờ là nói đùa.”
Tim tôi đập thình thịch như muốn nổ tung. Ngón tay tôi bấu chặt lấy góc áo anh, đầu óc thì rối tung với một mớ suy nghĩ không đầu không đuôi…