Sau Khi Tôi Mở Quán Cà Phê, Trúc Mã Cũng Không Nhịn Nổi Nữa Rồi

Chương 1: Nơi bắt đầu của giấc mơ, nhưng… anh đừng xuất hiện ở đây mà…

Trước Sau

break

Tôi tên là Hiểu Tình, năm nay cuối cùng cũng đã thực hiện được giấc mơ của mình - mở một quán cà phê nho nhỏ, xinh xinh!

Tôi đang tất bật ngược xuôi, xử lý công việc trong tiệm thì chợt nghe tiếng chuông cửa “đinh linh” vang lên. Quay đầu lại để tiếp khách, tôi mỉm cười nói:
“Chào mừng quý khách đến với.... Ơ… là anh à?”
Giọng nói vốn đang hào hứng bỗng tụt hẳn cảm xúc khi nhìn thấy người vừa đẩy cửa bước vào.

Người đó là Tử Ngang, anh bạn thanh mai trúc mã từ thuở bé của tôi.

“Ý gì đây? Không chào đón anh à?” Anh nói với vẻ không vui, rồi tự đi đến cái bàn quen thuộc trong góc mà anh hay ngồi.

Tôi bật cười, vội lấy giọng nịnh nọt: “Làm gì có chuyện đó chứ~ Quý khách thân yêu của em~ Vẫn gọi món như mọi khi ha?”

Tay tôi đã bắt đầu pha cà phê, còn hai đứa thì vừa nói chuyện phiếm vừa nhìn nhau qua làn hơi nước bốc lên thơm lừng.

Tôi và anh lớn lên cùng nhau, từ bé đã như hình với bóng, là đôi bạn thanh mai trúc mã được mọi người xung quanh trêu chọc suốt. Anh lúc nào cũng lặng lẽ ở bên tôi, không nói nhiều, nhưng luôn âm thầm dõi theo từng bước chân tôi.

Lúc đó, tôi chưa từng nghĩ trong ánh mắt anh lại giấu nhiều tình cảm đến thế… Tôi chỉ đơn giản xem anh là người thân quen nhất, là một phần không thể thiếu trong cuộc sống này, luôn luôn ở đó. Mãi cho đến khi tôi mở quán cà phê này, mọi thứ bắt đầu rộn ràng hơn, và cũng bắt đầu thay đổi…

Khách đến quán ngày một đông, có vài người trong số đó rất thích bắt chuyện, thậm chí cố tình tìm lý do để ở gần tôi hơn. Họ vừa cười vừa khen tay nghề pha cà phê của tôi, nhưng ánh mắt thì chẳng ngần ngại mà lướt đi lướt lại trên người tôi. Có người còn cố ý chạm vào tay tôi khi nhận ly cà phê, thậm chí giả vờ vô tình mà cọ nhẹ vào eo tôi. Cảm giác lúc đó thật sự khiến tôi không thoải mái chút nào…

Còn anh thì vẫn ngồi ở chỗ cũ, cái bàn nhỏ nơi góc quán, tay cầm ly cà phê đã nguội ngắt nhưng không uống lấy một ngụm. Tôi biết anh đang nhìn, ánh mắt ấy ngày càng trầm hơn, như thể biển đen đang tích tụ sóng ngầm trước cơn bão.

Và rồi, anh không chịu đựng thêm được nữa.

Hôm ấy, lúc trời đã về chiều, khách trong tiệm cũng thưa dần. Anh bước đến bên tôi, giọng khàn khàn, thấp đến mức gần như chỉ thoát ra từ cổ họng: “Em có biết… anh nhìn mấy cảnh đó mà bực đến mức nào không?”

Tôi khựng lại, quay sang nhìn anh, lần đầu tiên tôi thấy trong mắt anh như đang bốc cháy, không còn là ánh nhìn của một người bạn thân, mà là thứ cảm xúc sâu đậm và dữ dội hơn rất nhiều…

Tôi cố tình trêu anh, cười cười: “Sao vậy, anh ghen hả~?”

Anh không cười. Ngược lại, anh tiến thêm một bước, ép tôi vào quầy bar phía sau. Tay anh chống lên mặt quầy, khoảng cách giữa chúng tôi gần đến mức tôi có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh, vừa thân thuộc, lại vừa lạ lẫm. Anh cúi xuống, giọng khàn đặc:

“Anh đã nhịn mười mấy năm rồi… Bây giờ còn phải đứng nhìn em cười cười nói nói với mấy thằng khác, anh sắp phát điên mất… Em có biết không? Anh không cần cà phê em pha cho anh, anh muốn chính em cơ…”

Không khí lập tức trở nên ngột ngạt, mặt tôi nóng bừng, tim đập thình thịch như đánh trống. Anh áp sát hơn nữa, môi gần như chạm vào tai tôi: “Nếu em còn không cho anh một câu trả lời, thì đừng trách anh… ngay tại đây, anh sẽ để cho tất cả bọn họ biết, ai mới là người đàn ông của em.”

Tôi nuốt nước bọt, đầu óc rối tung rối mù…

Không khí giữa hai đứa như bị tĩnh điện châm lên, căng thẳng đến mức khiến tôi nghẹt thở. Anh đứng gần đến nỗi ánh mắt anh dường như xuyên qua tôi, muốn nhìn thấu tận đáy lòng. Tôi chưa bao giờ thấy anh như vậy, người anh thường ngày hay dịu dàng che ô cho tôi khi mưa, đỡ tôi dậy khi tôi vấp ngã… giờ đây lại giống như con thú bị giam giữ quá lâu, ánh mắt mãnh liệt đến mức không thể hòa tan nổi.

Lòng tôi rối như tơ vò. Cảm giác vừa xa lạ, lại vừa thân quen đến kỳ lạ… như thể tôi vốn đã biết khoảnh khắc này sẽ tới, chỉ là chưa từng dám chuẩn bị.

Tôi cố giữ bình tĩnh, khẽ nói: “Anh đừng làm loạn… còn có khách trong quán mà…”
Nhưng ngay cả tôi cũng nghe ra, giọng mình không hề cứng rắn, trái lại, giống như đang mong anh tiến thêm một bước nữa.

Anh không lùi lại. Khóe môi cong lên một nụ cười khổ, anh nói nhỏ, gần như thì thầm:

“Làm loạn? Anh còn tâm trí đâu mà loạn với không? Em có biết, mỗi ngày anh ngồi ở đây, nhìn mấy tên đó vây quanh em, cười cười nói nói… đầu anh như muốn nổ tung không? Tay nắm chặt đến bật máu, mà vẫn phải giả vờ bình tĩnh…”

Giọng anh run lên, như thể tất cả cảm xúc bị đè nén bao lâu nay cuối cùng cũng vỡ òa.

Tôi ngỡ ngàng nhìn ánh mắt anh đã bắt đầu ươn ướt, tim tôi như bị bóp nghẹt…

Anh tiếp tục, giọng nói nhỏ dần như đang lẩm bẩm: “Từ cái ngày em nói muốn mở quán cà phê, anh đã tự nhủ… sẽ có một ngày, anh ở đây, chờ em. Nhưng… anh không ngờ, càng chờ lại càng không dám đến gần… Em cười với ai cũng đẹp, còn anh chỉ biết uống ly cà phê em pha, giả vờ mình vẫn là người bạn thân nhất của em…”

Nghe đến đây, cổ họng tôi nghẹn lại. Tôi muốn nói gì đó nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu.

Anh nhẹ nhàng trượt tay từ mặt quầy bar xuống, nắm lấy cổ tay tôi. Tay anh không siết chặt, nhưng độ ấm từ lòng bàn tay anh lại xuyên thẳng vào tim tôi, khiến tôi không thể nào né tránh. Ánh mắt anh dịu xuống, nhưng lại càng nguy hiểm hơn, như thể đang chờ đợi một lời tuyên án.

“Anh không muốn đoán nữa…” Anh thì thầm: “Em nói đi… dù chỉ một chút thôi… em đã bao giờ xem anh là người đàn ông của em chưa?”

Tim tôi đập mạnh đến nỗi như muốn vỡ tung, gương mặt nóng ran, tê rần. Tôi muốn đẩy anh ra, nhưng tay vừa giơ lên lại khựng lại giữa không trung. Trong đầu tôi hiện lên từng ký ức: lúc anh băng đầu gối trầy xước cho tôi, đêm hè anh cùng tôi bắt đom đóm, những năm tháng anh nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng mà tôi luôn giả vờ không thấy…

Tôi chợt hiểu, đó chưa bao giờ là tình bạn đơn thuần. Đó là cảm xúc mà tôi vẫn luôn trốn tránh.

Tôi cắn môi, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà… anh chưa bao giờ nói với em. Nếu anh không nói, em sao biết được anh nghĩ gì…”

Ánh mắt anh sáng bừng lên, như không dám tin những gì vừa nghe được. Anh khẽ cười, có chút chật vật, nhưng cũng nhẹ nhõm lạ kỳ. Anh buông tay tôi ra, nhưng không rời đi, ngược lại cúi người xuống gần tôi hơn, môi gần kề tai tôi, giọng khàn đặc:

“Vậy… còn bây giờ thì sao? Anh vẫn còn kịp để giành lại em không?”

Hơi thở tôi rối loạn. Trong đầu toàn là hương thơm quen thuộc và hơi thở của anh, gần đến nỗi tôi chẳng còn đủ sức để kháng cự.

Anh khẽ chạm vào vành tai tôi, như thể đang thử, nhưng cũng như đang tuyên bố:

“Nếu em còn không nói gì… thì thật sự anh nhịn không nổi nữa đâu. Cái quầy bar này đủ chắc để anh… chứng minh cho em thấy anh là ai.”

Tôi trừng mắt nhìn anh, định mắng một câu, nhưng trong lòng lại mềm oặt ra như đống bông gòn bị thấm nước…

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc