Sau Khi Tôi Công Khai Hẹn Hò Với Hotboy Của Trường, Khiến Tên Thanh Mai Trúc Mã Lại Tức Giận Mà Nhảy

Chương 7: Người dũng cảm thì hưởng được soái ca trước

Trước Sau

break

Trong không khí vẫn còn vương vấn hương thơm của hoa hồng. Với những người khác, đó là mùi hương tươi mát, nhưng với Nam Chi, nó lại là một mối nguy chết người. Cô không muốn nán lại đây thêm nữa.

Phùng Tư Niên nhìn cô chằm chằm vài giây, sau khi xác nhận trên mặt cô không hề có bất kỳ biểu cảm khó chịu nào, cậu không nhịn được hỏi: “Nam Chi, cậu không tức giận à?”

Cô khẽ cười khẩy: “Tức giận chuyện gì?”

Cô đâu có thích cậu ta.

Những người khác trên sân trường đều thi nhau chụp lại cảnh tượng này.

Khung cảnh “thanh mai, trúc mã, người yêu cũ của trúc mã và nghi vấn người yêu mới của thanh mai” đứng chung một khung hình thật sự quá kịch tính.

Trên diễn đàn, các bài đăng về màn tỏ tình này đã chất chồng, tất cả đều đang thảo luận về mối quan hệ của bốn người họ.

Nhân vật chính của mọi cuộc tranh cãi, Nam Chi, chỉ muốn quay lại lớp thể dục.

Phùng Tư Niên lúc này mới chú ý đến dải băng quấn lộ ra ở ống tay áo Nam Chi, cậu nhíu mày hỏi: “Cậu bị thương à?”

Cô thản nhiên nói một câu rồi đi luôn: “Ừ, không biết kẻ vô ý thức nào ném đồ từ trên cao xuống trúng tớ. Tớ còn phải về học, không ở lại nữa, tạm biệt.”

Tuy tay bị thương không thể chơi bóng chuyền, nhưng Nam Chi vẫn cần phải có mặt. Mỗi phút nán lại thêm, cô giáo thể dục có khi lại trừ thêm một điểm.

Phùng Tư Niên biết Nam Chi còn có tiết học nên không vội vàng gọi cô lại để hỏi về vết thương.

Chỉ là khi nghĩ đến chàng trai đứng cạnh cô ban nãy, cậu ấy lại mất tập trung, đến cả Bạch Vi vừa nói gì cũng không nghe lọt tai.

“Tư Niên, Tư Niên?”

Bạch Vi gọi liền mấy lần cậu mới hoàn hồn: “Vi Vi, em vừa nói gì?”

Cô ấy cũng không giận, kiên nhẫn lặp lại một lần nữa: “Em nói lát nữa chúng ta ăn gì?”

Vẫn là Bạch Vi hiểu ý, luôn kiên nhẫn với cậu.

Nghĩ vậy, nét mặt Phùng Tư Niên dịu lại, cậu nắm lấy tay cô ấy: “Không phải em muốn ăn oden sao, đi thôi.”

Nam Chi trở lại phòng tập thể dục, những người khác đã bắt đầu luyện tập bóng chuyền.

Cô giáo thể dục cho phép cô không tham gia luyện tập nhưng phải ngồi trên khán đài.

Ánh mắt cô lướt một vòng trong phòng tập, không thấy Giang Chiết đâu.

Vạn Hiểu San nhân lúc nhặt bóng hỏi cô: “Này Chi Chi, anh đẹp trai mang dụng cụ đến ban nãy là ai vậy, trước đây tớ chưa từng gặp?”

Nam Chi thu tầm mắt lại: “Giang Chiết ấy hả? Anh ấy là sinh viên năm ba khoa Tự động hóa của Đại học Kinh Châu, năm hai được chọn đi trao đổi ở nước ngoài, mới về nước gần đây thôi.”

“Oa, sao hai người quen nhau thế?” Cảnh Điềm Điềm cũng xáp lại gần: “Anh ấy đẹp trai hơn Phùng Tư Niên nhiều!”

Lê Tử Manh tham gia cuộc đối thoại: “Đúng đó, đúng đó, cái khí chất lạnh lùng cấm dục trên người anh ấy hợp gu tớ kinh khủng! Chi Chi, đừng cứ ôm mãi cây trúc mã nhà cậu nữa, đến lúc đổi sang một cái cây cao thẳng hơn rồi!”

Nam Chi cảm thấy bất lực trước trí tưởng tượng của các cô bạn: “Chỉ là mối quan hệ trên dưới trong cùng một câu lạc bộ thôi mà.”

“Tớ thấy anh ấy chu đáo lắm đó,” Vạn Hiểu San nheo mắt với cô: “Anh ấy nói với cô giáo thể dục là vết thương của cậu bị rách, đã đi đến phòng y tế nên mới đến muộn, bảo cô đừng vì lý do đó mà trừ điểm.”

Nam Chi chớp mắt: “Vẫn là đàn anh từng trải biết sinh viên năm nhất lo lắng bị trừ điểm thường xuyên nhất.”

Cô giáo thể dục quát lớn: “Mấy đứa vây lại nói chuyện gì đó? Kỹ thuật bóng chuyền đỉnh cao cả rồi à? Hay là bây giờ ra đây thi cuối kỳ luôn đi?”

Cả ba người ngay lập tức ôm bóng tản ra.

Nam Chi thấy buồn cười. Nhìn các cô bạn luyện tập một lúc, cô mới nhớ ra cần cảm ơn Giang Chiết.

Mở khung chat, cô mới nhận ra từ lúc thêm bạn đến giờ vẫn chưa đổi ghi chú cho anh.

Tên tài khoản của anh là: Morpho helena.

Nam Chi tìm kiếm thử, đó là tên khoa học của loài bướm nữ thần ánh sáng.

Bướm nữ thần ánh sáng, được mệnh danh là loài bướm đẹp nhất trên thế giới.

Cô rất tò mò tại sao Giang Chiết lại đặt cái tên này, nhưng đây là chuyện riêng tư của anh, cô sẽ không hỏi.

Nam Chi đổi ghi chú thành Giang Chiết. Khi quay lại màn hình chat, cô vô tình chạm vào ảnh đại diện.

Xuân Chi đã chọc vào đầu bạn, nói hôm nay tôi mời

Mi mắt cô giật giật, vội định nói rằng mình bấm nhầm, nhưng thanh trạng thái phía trên đã hiện: Đối phương đang nhập…

Giang Chiết: 【Có chuyện gì à?】

Nam Chi đành cứng họng trả lời: 【Tôi muốn cảm ơn cậu, không cẩn thận nên bấm nhầm chọc】

Giang Chiết: 【Mời ăn là cách cảm ơn hay đấy】

Cô nhìn đồng hồ ở góc trên bên trái, còn mười phút nữa là tan học.

【Được thôi, hội trưởng muốn ăn gì?】

Giang Chiết: 【Nghe nói quán oden ở phố sau cổng Tây khá ngon】

Nam Chi không chút do dự: 【Được, mười hai giờ gặp ở cổng Tây】

Đối với sinh viên năm nhất, điểm nhân văn nhất của các tiết thể dục buổi sáng là sẽ được giải tán sớm hơn năm phút để họ kịp chạy đến căng tin giành cơm.

Khi Vạn Hiểu San và hai người bạn khác đi đến, Nam Chi nói: “Buổi trưa hôm nay tớ hẹn ăn cùng Giang Chiết rồi, nên không ăn cùng các cậu đâu.”

Từ khi biết Phùng Tư Niên thậm chí đã quên chuyện Nam Chi bị dị ứng phấn hoa, ba người họ đã nhất trí ấn tượng về cậu ta rơi xuống mức âm. Nghe Nam Chi hẹn ăn với Giang Chiết, ai nấy đều vô cùng vui mừng.

Vạn Hiểu San khá hài lòng về Giang Chiết: “Vừa nãy tớ lên diễn đàn tìm kiếm về Giang Chiết, anh ấy kinh khủng lắm. Không cần thi đại học mà được tuyển thẳng vào Đại học Kinh Châu. Hơn nữa, thời trung học đã giành vô số huy chương vàng trong các cuộc thi Toán và Lý, nên năm hai đã được chọn làm sinh viên trao đổi ở trường đại học danh tiếng nước ngoài.”

Lê Tử Manh chậc chậc cảm thán: “Lý lịch của anh ấy còn đầy hơn cả bài thi Ngữ văn đại học của tớ.”

Cảnh Điềm Điềm cười tủm tỉm đẩy Nam Chi ra ngoài: “Thôi được rồi, Chi Chi cậu đi nhanh đi, đừng để người ta đợi lâu.”

Nam Chi vẫn chưa đi đến cổng Tây, từ xa đã nhìn thấy Giang Chiết với dáng người cao gầy đứng dưới gốc cây hoa hải đường.

Xung quanh có vài cô gái đang xì xào bàn tán nhưng không ai dám bước đến gần.

Cho đến khi Nam Chi lại gần, Giang Chiết ngước mắt lên, khí lạnh xung quanh anh mới giảm đi đôi chút.

Nam Chi thấy trên vai anh có khá nhiều cánh hoa hải đường rơi xuống, biết anh đã đợi một lúc lâu, cô áy náy mở lời: “Hội trưởng, để anh đợi lâu rồi.”

Anh đứng thẳng dậy, thản nhiên phủi cánh hoa trên vai: “Không lâu, tôi cũng vừa mới tới thôi.”

Nhìn hai người cùng nhau ra khỏi cổng trường, mấy cô gái kia ngạc nhiên và im lặng một lúc lâu.

“Tôi không nhìn lầm chứ, cô gái ban nãy là Nam Chi à?”

“Giang Chiết từ trước đến nay không gần nữ sắc mà, sao trông anh ấy và Nam Chi có vẻ thân thiết vậy?”

“Nhưng Giang Chiết mới về trường, Nam Chi lại là sinh viên năm nhất, sao họ lại quen nhau nhanh thế nhỉ?”

“Theo tớ biết, Nam Chi ở hội âm nhạc, Giang Chiết lại là hội trưởng, quen biết nhau thì có gì lạ đâu?”

“Biết vậy ban nãy dũng cảm tiến lên xin thông tin liên lạc rồi.”

Một cô gái khác phụ họa: “Đúng thế, người dũng cảm thì hưởng soái ca trước!”

“Thôi đi, các cậu không thấy Giang Chiết đối với các cô gái đến bắt chuyện trước đây đều lạnh lùng sao, chỉ khi Nam Chi đến anh ấy mới có vẻ mặt tốt hơn.”

“Giang Chiết đã trở lại, chẳng lẽ ngôi vị hotboy trường Đại học Kinh Châu sắp đổi chủ rồi sao?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc