Điện thoại reo, Nam Chi cúi đầu nhìn tin nhắn nhóm ký túc xá.
【Sương Mai (4)】
Đèn Lồng Lấp Lánh: 【Chi Chi, lần này đến ít người hơn 10 người, cậu có thể lấy ít đồ hơn】
Nam Chi vừa định trả lời “Được”, thì có người vội vàng chạy đến, làm rơi điện thoại của cô.
Cô thầm mừng vì mình dùng tay trái chứ không phải cánh tay phải đang bị thương, nếu không sẽ càng thêm tồi tệ.
Người đó vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi đang vội nên không để ý đường!”
Nam Chi cúi xuống nhặt điện thoại, lắc đầu đáp: “Không sao đâu.”
“Ô, không phải bạn là Nam Chi sao?” Cô gái ngạc nhiên khi nhìn rõ cô: “Phùng Tư Niên sắp tỏ tình ở sân trường, sao bạn lại ở đây?”
“Hình như cậu ấy chưa từng nói sẽ tỏ tình với tôi mà,” Nam Chi bình tĩnh đáp lại, dường như không hề bất ngờ: “Tôi và cậu ấy chỉ là bạn bè bình thường.”
Cô gái kia khó tin mở diễn đàn của trường: “Khỉ thật, tôi đến là để xem màn tỏ tình. Nếu đối tượng không phải bạn thì là ai?”
Nam Chi vẫn đang vội đến phòng dụng cụ để lấy bóng chuyền, nên đi thẳng vòng qua cô ấy.
“Khoan đã Nam Chi,” Cô gái vội vàng kéo tay cô.
Cô ấy kéo trúng cánh tay phải đang bị thương của Nam Chi, khiến cô đau đớn lùi lại một bước, rút tay ra.
Vết thương bị kéo rách, máu thấm qua lớp áo, loang ra một màu đỏ thẫm.
Cô gái kia không ngờ chỉ một cái kéo nhẹ mà lại làm Nam Chi bị thương như vậy, cô sợ hãi đến phát khóc: “X… xin lỗi!”
Nam Chi nhíu mày cố nhịn đau, vừa định lên tiếng thì nghe thấy một giọng nam trầm ấm, trong trẻo vang lên từ phía sau: “Tôi đưa cô đến phòng y tế.”
Cô mới chỉ gặp Giang Chiết một lần, nhưng giọng nói của anh đã để lại ấn tượng sâu sắc.
Cô gái kia nhìn thấy người đến, ánh mắt ngẩn ra vài giây rồi mới hoàn hồn: “Anh… là ai?”
Giang Chiết không để ý đến cô ta, nhíu mày nhìn cánh tay đang rỉ máu của Nam Chi: “Đi thôi.”
Nam Chi gật đầu: “Được.”
Cô có chút ngại ngùng quay mặt sang nhìn Giang Chiết: “Xin lỗi hội trưởng, làm lỡ thời gian của anh rồi.”
Giọng anh ôn tồn: “Không sao, chỉ là tình cờ đi ngang qua thôi, dù gì cũng đang rảnh.”
Người xử lý vết thương cho Nam Chi tình cờ lại là cô y tá lần trước. Cô ấy lắc đầu thở dài: “Sao mới có một ngày mà vết thương lại rách ra thế này?”
Nghe y tá dặn dò xong những điều cần chú ý, điện thoại lại rung bần bật.
Là Vạn Hiểu San gọi đến. Nam Chi dùng tay trái nghe máy: “Alo?”
Đầu dây bên kia, giọng giáo viên thể dục gầm lên: “Nam Chi, alo cái gì mà alo! Đi lấy dụng cụ đi đâu rồi? Vào học được 10 phút rồi, đừng làm lỡ giờ học của các bạn khác!”
Nam Chi vội vàng đưa điện thoại ra xa: “Em quay lại ngay đây ạ.”
Cúp máy, Giang Chiết hỏi cô: “Có cần giúp không? Tay cô bây giờ không tiện.”
Nam Chi không thích nợ ân tình, nhưng tình thế hiện tại chỉ có thể nhờ cậy anh. Cô khẽ thở dài: “Vậy thì làm phiền hội trưởng rồi.”
Khi hai người đi ngang qua sân trường, buổi lễ tỏ tình của Phùng Tư Niên chỉ vừa mới bắt đầu.
Màn tỏ tình được Phùng Tư Niên trang trí vô cùng lãng mạn, xung quanh sân trường đều chật kín người đến xem.
Nhưng điều khiến mọi người không ngờ tới là, câu mở đầu bức thư mà Phùng Tư Niên đọc không phải là Nam Chi, mà là “Vi Vi”.
Mọi người có mặt tại đó im lặng vài giây, những kẻ thích hóng hớt bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Tôi còn tưởng đối tượng tỏ tình của Phùng Tư Niên là Nam Chi chứ, sao lại là người khác vậy?”
“Hình như vừa nãy tôi có thấy Nam Chi ở gần đây mà, đâu rồi nhỉ?”
“Chắc là thấy đối tượng tỏ tình của thanh mai nhà mình không phải là mình, nên bỏ chạy rồi?”
“Haha, cô ấy chắc chắn đã hy vọng rất nhiều, nhưng không ngờ lại không phải mình nhỉ!”
Khi đọc thư, ánh mắt si tình của Phùng Tư Niên luôn dán chặt vào Bạch Vi đang đứng ở hàng đầu tiên trong đám đông.
Từng câu chữ trong bức thư đều thể hiện nỗi nhớ của cậu ấy dành cho Bạch Vi trong suốt nửa năm qua, miêu tả sinh động con đường tình cảm trắc trở của hai người. Ngay cả những người ban đầu còn chế giễu Phùng Tư Niên là tra nam cũng đồng cảm mà lấy tay lau mắt.
Bạch Vi nghe xong, mắt đỏ hoe, cô ấy lấy tay che miệng, cảm động đến rơi lệ.
Nam Chi đứng lặng lẽ quan sát, rồi khẽ nhếch khóe môi.
Đối tượng tỏ tình của Phùng Tư Niên quả nhiên là Bạch Vi, không ngờ họ lại gương vỡ lại lành.
Sau khi đọc xong bức thư tỏ tình, Phùng Tư Niên nhận lấy bó hoa hồng lớn từ tay bạn cùng phòng, đưa tay về phía Bạch Vi: “Vi Vi, lại đây.”
Nhận lấy ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, Bạch Vi bước lên bục.
“Nửa năm qua khi em biến mất, anh đã luôn nghĩ, chỉ cần em còn trên thế gian này, dù ở bất cứ nơi nào, anh cũng sẽ cố gắng hết sức để tìm thấy em. Nhưng thật tốt là, chúng ta lại gặp lại rồi,” Phùng Tư Niên quỳ một gối xuống, hai tay dâng lên trước mặt Bạch Vi, chân thành tỏ tình: “Vi Vi, chúng ta quay lại nhé.”
Bạch Vi run rẩy đón lấy bó hoa, nước mắt tuôn rơi: “Tư Niên, em đồng ý.”
Phùng Tư Niên đứng dậy, ôm cô ấy vào lòng trong niềm vui sướng. Nhưng khi nhìn thấy người đứng sau hàng rào đối diện, nụ cười của cậu cứng đờ lại.
Nam Chi chỉ lặng lẽ đứng đó, ánh mắt bình thản như mặt nước đối diện thẳng vào ánh mắt có chút hoảng loạn của cậu.
Dù đã chuẩn bị tâm lý rằng Nam Chi sẽ nhìn thấy, nhưng khi thấy bên cạnh cô ấy còn có một chàng trai thanh tú chưa từng gặp, cậu ấy sững sờ trong giây lát.
Những người khác cũng nhận ra bầu không khí có gì đó không đúng, nhìn theo ánh mắt của Phùng Tư Niên, họ cũng thấy Nam Chi.
“Oa, thanh mai và bạn gái mới đều có mặt, lần này có chuyện hay để xem rồi!”
Bạn cùng phòng của Bạch Vi không nhịn được phản bác: “Bạch Vi không phải bạn gái mới, cô ấy là bạn gái đường đường chính chính của Phùng Tư Niên đấy!”
Những người bạn cùng phòng khác cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, Nam Chi là cái gì chứ, chẳng qua là thanh mai thôi. Cho dù quen Phùng Tư Niên mười mấy năm thì sao, nếu muốn thành đôi thì đã ở bên nhau từ sớm rồi!”
“Lúc này Nam Chi chẳng khác gì một con hề, nhìn mặt cô ấy hình như không vui lắm.”
Đối diện với ánh mắt đầy vẻ khác lạ của mọi người, Nam Chi chỉ gật đầu mang tính tượng trưng với Phùng Tư Niên, rồi quay người định đi về phía phòng tập thể dục.
Bạch Vi cũng nhìn thấy Nam Chi, cô ấy kéo tay áo Phùng Tư Niên: “Tư Niên, đã lâu rồi tớ chưa gặp Nam Chi, chúng ta cùng qua đó đi?”
Nam Chi vốn chỉ định nhìn một cái rồi đi, nhưng thấy Phùng Tư Niên và Bạch Vi đã đi về phía họ, cô đành đứng lại.
Các sinh viên khác định giải tán xem trò vui lại quay lại để chứng kiến màn “tu la tràng”.
Phùng Tư Niên vừa đến gần, ánh mắt đã dừng lại trên người Giang Chiết: “Nam Chi, cậu ta là ai?”
Giang Chiết lên tiếng đúng lúc: “Tôi giúp cô mang dụng cụ qua trước nhé.”
Nam Chi không trả lời câu hỏi của Phùng Tư Niên, gật đầu với Giang Chiết: “Cảm ơn hội trưởng.”
Nam Chi định rời đi, nhưng bị Phùng Tư Niên chặn lại: “Cậu có lịch sự không vậy, tôi đang nói chuyện với cậu.”
Nam Chi nhếch môi bình thản: “Tôi phải nói gì đây, chúc mừng hai người gương vỡ lại lành à?”
Bạch Vi không nhịn được lên tiếng: “Nam Chi, chúng tớ cũng chỉ mới liên lạc lại từ tháng trước. Là tớ ngày xưa không từ biệt mà bỏ đi, việc gặp lại Tư Niên cũng là tình cờ.”
Nam Chi không hề dao động: “Ồ, chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”