Sau Khi Thành Góa Phụ, Ta Bỗng Được Trọng Sinh

Chương 22

Trước Sau

break

Hoa Dương ngủ một giấc đến hoàng hôn.

Trên người mềm mềm tê tê, bụng đói dữ dội.

Triều Vân vừa treo rèm lên vừa bẩm báo: “Công chúa, Phò mã đã ra ngoài giúp dân chúng thoát nước rồi, vẫn chưa trở về.”

Hoa Dương: “Đi lúc nào đấy?”

“Buổi sáng, người ngủ chưa được bao lâu thì Phò mã đã xuất phát rồi, vẫn mặc bộ xiêm y bẩn kia và buổi trưa cũng ăn ở bên ngoài. Nô tỳ đã bảo Trân Nhi đi tìm hiểu rồi, ngoại trừ Đại gia thẩm án ở Đông viện, mấy nam đinh trong nhà gần như đều bị lão gia dẫn ra ngoài đi làm việc rồi.”

Hoa Dương gật đầu, chuyện có nặng nhẹ gấp chậm, lão thái thái đã không còn nữa, nhưng bên ngoài vẫn còn nhiều dân chúng có nhà khó về như vậy.

“Phòng bếp đã làm gì?”

“Thịt trước đó đều không còn, Triều Nguyệt nấu cháo táo đỏ long nhãn bồi bổ khí huyết cho người, còn hầm canh măng, chuẩn bị đợi người tỉnh lại rồi xào thêm hai món chay nữa. Công chúa, người có cái gì đặc biệt muốn ăn không? Cả buổi chiều phòng bếp lớn đều đang hấp bánh bao nhân rau củ, cái nào cũng to hơn nắm tay, nhà mình ăn một chút, còn lại đều đưa qua cho lão gia bên kia, chia cho dân chúng gặp nạn ăn.”

Có Trần gia dẫn đầu, một vài phú hộ trong trấn đều quyên góp chút lương thực ra.

Hoa Dương ăn của phòng bếp nhỏ là đủ rồi, nhưng Trần Kính Tông làm việc nặng nhọc cả ngày, chỉ ăn cháo uống canh khó có thể no bụng.

Nàng thuận miệng nói: “Đến phòng bếp lớn lấy hai đĩa bánh bao đến đây, một đĩa tối nay ăn, một đĩa chiên qua dầu một chút, sáng mai hâm nóng lại cho Phò mã.”

Triều Vân chớp chớp mắt, nở nụ cười: “Công chúa cũng bắt đầu thương xót cho Phò mã rồi.”

Hoa Dương: …

Sau khi rời giường, Hoa Dương trực tiếp đi vào phòng tắm, hai đêm trước chịu đựng khó khăn không nói, nàng vẫn chưa có cơ hội tắm rửa!

Trước tiên ngồi ở bên ngoài để Triều Vân chà qua một lượt, dội nước sạch sẽ, Hoa Dương lại bước vào thùng tắm, thoải mái ngâm mình.

Nhân lúc nàng ngâm mình, Triều Vân ôm lấy đống xiêm y thay ra lên rồi đi ra ngoài giao cho Châu Nhi.

Hai người vừa giao tiếp xong, Trần Kính Tông đã trở về, cả người đầy bùn đất, đến cả trên mặt cũng quệt phải bùn đất.

Triều Vân âm thầm đổ một đống mồ hôi thay cho Phò mã gia, bộ dạng này, may mà không để Công chúa nhìn thấy!

“Phòng nước đun nước nóng rồi, Phò mã đi tắm rửa trước nhé?”

Trần Kính Tông quét mắt qua phòng trên.

Triều Vân chỉ vào phòng tắm nói: “Công chúa vừa mới tỉnh lại, đang ở trong phòng tắm.”

Trần Kính Tông dừng lại một chút, phân phó: “Đưa khăn, xiêm y đến buồng phụ.”

Nói xong, hắn xoay người đi về phía phòng nước, tự mình đi xách nước.

Triều Vân nhanh chóng đi vào tủ y phục trong phòng ngủ lấy y phục thay ra của Phò mã, bảo Châu Nhi đưa đến buồng phụ, chờ Châu Nhi đặt xiêm y xong, đã thấy một tay Phò mã gia xách một thùng nước bước vào.

Phò mã rất cao lớn, lập tức chắn hết ánh sáng ở cửa, trên khuôn mặt lạnh lùng dính bùn, có vẻ rất hung dữ.

Châu Nhi có hơi sợ hãi.

Trần Kính Tông tránh khỏi cửa: “Ra ngoài đi, đợi lát nữa lại đến thu y phục bẩn.”

Châu Nhi thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu lui ra.

Trần Kính Tông đóng cửa lại, đi vào nội thất cởi xiêm y, lộ ra thân hình gầy gò, chỉ là trên bả vai cánh tay kia, có thêm từng vết dây thừng, hai chân  là bởi vì ngâm nước lâu mà bị trắng bệch.

Mặt của Trần Kính Tông không biểu cảm gì lau chùi, lau người dùng nửa thùng nước, gội đầu dùng nửa thùng, một thùng khác lặp lại một lần nữa.

Tắm rửa sạch sẽ, Trần Kính Tông mặc xiêm y xong, đi về phía giường bên này nằm xuống.

Ngủ trưa hai khắc, Trần Kính Tông xoa xoa mi tâm, đi đến phòng trên, đến cửa nhà chính, nhìn thấy Hoa Dương ngồi ở chủ vị, mặc một bộ váy dài tơ lụa trắng muốt, tóc đen bung xõa như mây, chỉ cài một cây trâm ngọc trắng.

Vừa tắm rửa xong, khuôn mặt trắng nõn của nàng hiện lên màu đỏ như son, trải qua một ngày nghỉ ngơi, cánh môi kia cũng khôi phục vẻ ướt át sáng bóng mê người.

Đại mỹ nhân yểu điệu như vậy, ai nhìn tâm trạng cũng phải tốt lên vài phần.

Trần Kính Tông cười cười: “Hai ngày không tắm rửa, động tác lại khá nhanh đấy.”

Hoa Dương trừng hắn, nàng lại muốn ngâm thêm một lúc cơ, còn không phải là nghe thấy giọng nói của hắn, sợ hắn xông vào mới vội vàng rời khỏi thùng tắm.

“Bày cơm đi.”

Triều Vân mỉm cười đến phòng bếp.

Trần Kính Tông ngồi vào phía đông bàn cơm, tự mình rót trà uống.

Lúc hắn không cười, mặt mày có vài phần sắc bén lạnh lùng, khí chất như vậy cũng càng làm nổi bật sự anh tuấn và phong thái của hắn, giống như một thanh kiếm sắc bén.

Thời khắc này, Hoa Dương thấy được vẻ mệt mỏi ở trên mặt hắn.

Có cường tráng rắn chắc hơn nữa, cũng chỉ là một người có máu có thịt.

Hoa Dương đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống, hỏi: “Ngày mai còn cần ra ngoài không?”

Trần Kính Tông nhìn sang: “Có việc gì à?”

Hoa Dương: …

Triều Vân và Triều Nguyệt bưng cơm tối đến, món chính là cháo táo đỏ và bánh bao, ngoài ra còn có hai món chay một món canh.

Trần Kính Tông nhìn một bàn món chay này, nhớ ra, đợi sau khi đám nha hoàn lui ra, hắn nói: “Ngày mai vẫn phải ra ngoài, ngày kia có lẽ rảnh rỗi, ta lại vào trong núi một chuyến.”

Hoa Dương: “Ai thèm thịt chứ? Bản thân ta muốn ăn thì đi, ta không có nhớ đến đâu, càng không ép chàng đi.”

Trần Kính Tông: “Vậy vì sao nàng lại hỏi ta ngày mai có ra ngoài hay không?”

Hoa Dương tự múc một viên long nhãn, nhai kỹ nuốt chậm.

Trần Kính Tông vừa mệt vừa đói, thấy nàng không nói nữa, hắn tiện tay cầm một cái bánh bao lên.

Một đĩa bốn cái bánh bao, Trần Kính Tông ăn hết toàn bộ, không đụng vào cháo táo đỏ ngọt ngấy kia, chỉ uống hai chén canh măng trúc.

Ăn no uống say, súc miệng đơn giản xong, Trần Kính Tông đi vào nội thất.

Ban ngày Hoa Dương ngủ đủ rồi, lúc này vẫn chưa buồn ngủ, ngồi ở gian thứ, gọi Triều Vân chuẩn bị đầy đủ giấy bút nghiên mực.

Triều Vân ngáp một cái.

Hoa Dương cười nói: “Tối nay không cần gác đêm, ngươi với Triều Nguyệt cùng nhau đi ngủ đi, dày vò hai ngày rồi, sáng sớm ngày mai dậy muộn một chút cũng không sao.”

Triều Vân thật sự là không chịu nổi nữa rồi, nói tạ ơn xong thì dụi mắt rời đi.

Hoa Dương tự mài mực.

Qua khoảng hai ngày nữa cha chồng sẽ gửi tấu chương đến Kinh thành, nàng ấy mà, nếu đã muốn viết thư cho phụ hoàng, phía bên mẫu hậu và đệ đệ cũng thuận tiện viết cả một bức thư tốt luôn.

Cha chồng vẫn chưa thẩm xong vụ án của Tề thị, tối nay viết xong bức thư của đệ đệ trước vậy.

Thư gửi cho đệ đệ, Hoa Dương không muốn thảo luận chính sự, đệ đệ mới mười tuổi, có lẽ cũng không có hứng thú gì đối với việc cha chồng dẫn dắt dân chúng chống lũ cứu nạn như thế nào, huống chi những chuyện này chắc chắn mẫu hậu sẽ giảng giải riêng cho đệ đệ nghe.

Hoa Dương muốn nói gì đó mới mẻ thú vị với đệ đệ.

Suy tư xong, Hoa Dương cười bắt đầu động bút.

Nàng viết Trần Kính Tông đã tự tay xây dựng xong hoa viên nhỏ ở phía sau như thế nào, bao gồm việc hắn ngồi chồm hổm trên mặt đất ấn từng viên đá cuội, bao gồm việc tiếc xót bạc mua mẫu đơn, còn cố ý dựng tấm chắn mưa trên mấy bụi mẫu đơn.

Nàng còn viết sự sợ hãi khi lần đầu tiên nàng nghe thấy lũ lụt sắp đến, sự hân hoan sau khi mưa lớn kết thúc, viết sự thoải mái khi Trần Kính Tông cõng nàng lên núi, mượn chuyện này dặn dò đệ đệ phải ăn cơm chăm chỉ luyện võ, tương lai mới có thể cao lớn cường tráng.

Viết xong bức thư này, Hoa Dương cũng thấy buồn ngủ.

Dùng giấy chặn đè tờ giấy viết thư lại xong đợi hong khô, Hoa Dương tắt đèn gian thứ, đợi sau khi mắt quen với bóng tối, nhẹ nhàng đi vào trong phòng ngủ.

Trong giường bạt bộ có tiếng thở đều đều, Phò mã mệt nhọc ba ngày đang ngủ rất say.

Hoa Dương cẩn thận từng tí bò vào trong giường, mặc dù động tác của nàng đã đủ nhẹ nhàng rồi nhưng khi nàng vừa nằm xuống, Trần Kính Tông ở bên cạnh bỗng nhiên trở người, cánh tay ôm eo nàng, kéo nàng vào trong lòng.

Hơi thở ấm áp dâng lên cổ nàng, nhưng hắn chỉ ôm nàng như vậy, rất nhanh đã lại ngủ say.

Sáng sớm hôm sau, Trần Kính Tông rõ ràng là người vất vả nhất Tứ Nghi Đường, lại cũng là người tỉnh lại sớm nhất.

Bên trong giường, Hoa Dương vẫn đang ngủ, gò má trắng nõn hiện ra trơn bóng như ngọc Dương chỉ trong ánh sáng lờ mờ, cánh môi đẫy đà hơi mở ra.

Nàng mảnh khảnh, trên người lại có thịt, cho dù ôm vào trong ngực hay là đặt ở dưới thân, đều là hưởng thụ.

Ban ngày lúc tỉnh táo nàng còn có uy nghi của Công chúa, lúc này ngủ say như vậy, Trần Kính Tông rất muốn trực tiếp đâm nàng phát khóc.

Hắn hung hăng nhìn nàng vài lần, lúc này mới xuống giường.

Bên ngoài cửa sổ mới là sáng sớm, Trần Kính Tông đi ra khỏi tịnh phòng, mặc xiêm y xong thì đi đến gian thứ. Hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấy chiếc bàn thấp trên giường, cùng với một tờ giấy viết thư.

Trần Kính Tông đi tới, không chạm vào giấy chặn đè ở góc, yên lặng đọc thư.

Một trang giấy viết thư tràn đầy, gần như đều viết về hắn, còn đặc biệt khen ngợi sự cường tráng của hắn.

Trần Kính Tông lại nhíu chặt chân mày, nàng từng thích sự cường tráng của hắn bao giờ chứ, mỗi lần hắn thay y phục, nàng liếc thấy cánh tay của hắn đều lộ ra bộ dạng ghét bỏ, mà mỗi lần khi hắn muốn tiến vào, nàng càng là mang bộ dạng hoảng sợ như gặp ma.

Thân là một đệ đệ có ba ca ca, Trần Kính Tông rất nhanh đã hiểu ra thâm ý khi Công chúa viết như vậy, khen hắn là giả, dỗ dành lừa gạt tiểu Thái tử ngoan ngoãn ăn cơm mới là thật.

 

Khi Hoa Dương tỉnh lại, phát hiện Trần Kính Tông đã ra ngoài mà giấy viết thư ở gian thứ vẫn còn rải rác, nàng đã đoán được rằng hơn phân nửa là Trần Kính Tông đã nhìn thấy bức thư này của nàng.

Nàng có một chút ảo não, Trần Kính Tông quen được voi đòi tiên, nhìn thấy lời khen ngợi của nàng, đuôi của hắn có lẽ phải vểnh lên trời rồi.

Hôm nay đám người Trần Đình Giám vẫn ở bên ngoài hỗ trợ như cũ, bên trong Trần trạch là một mảng yên tĩnh, đám hạ nhân tuy rằng bận tới bận lui, nhưng cũng ngay ngắn trật tự, chưa từng lớn tiếng ồn ào.

Tôn thị đến Tứ Nghi Đường ngồi một chút, một mình kể cho Hoa Dương nghe tiến triển thẩm vấn phía bên Đông viện.

Tề thị chỉ có một trợ thủ, chính là biểu ca của bà ta Dương quản sự.

Lúc còn trẻ Dương quản sự từng làm chưởng quỹ trong một thương hộ ở thành Lăng Châu, rất biết tiếp người đãi vật, người cũng có kiến thức. Tề thị gả đến Trần gia không lâu thì đã thuyết phục lão thái thái và trượng phu nên đã giới thiệu Dương quản sự đến Trần gia.

Trần Đình Giám dặn dò Trần Đình Thực không được phép nhận bất kỳ chỗ tốt gì, những người bên ngoài đụng phải đinh ở chỗ Trần Đình Thực, lão thái thái, bèn thử đả thông phía bên Tề thị, không ngờ rằng thật sự thông được, chỉ là Tề thị cẩn thận, bà ta rất ít khi đích thân ra mặt, đều là Dương quản sự thay mặt giao tiếp.

Nói xong chuyện này, Tôn thị lại nói với Hoa Dương rất nhiều chuyện không dễ dàng của Trần Đình Giám thân làm nhi tử, huynh trưởng.

Hoa Dương nghe hiểu rồi, cha chồng sẽ xử phạt Tề thị, nhưng đối với đệ đệ ruột, cha chồng không muốn truy cứu.

Có thể truy cứu được cái gì chứ, Trần Đình Thực không tham ô một chút bạc nào, cũng không phải ông ta đổi nhân sâm của lão thái thái, lỗi sai duy nhất của ông ta là quá nhu nhược, không quản được gia đình.

Về công, Trần Đình Thực không phạm phải luật pháp, về tư, có trách ông ta hay không là tự do của cha chồng, Hoa Dương sẽ không can thiệp.

Tiễn mẹ chồng đi, Hoa Dương tiếp tục viết thư cho phụ hoàng, mẫu hậu.

Ban ngày cứ như vậy mà trôi qua, chạng vạng Trần Kính Tông về nhà, lại là bùn đất khắp người, may mà tối qua ngủ ngon, hắn lại khôi phục mười phần sức lực như bình thường.

Sau khi trời tối, quả nhiên người này đúng như Hoa Dương dự liệu, lên giường đã đè lên người nàng.

Hoa Dương chê hắn quá nặng, giãy dụa muốn tung hắn ra.

“Không phải khen ta cường tráng uy vũ, sức mạnh như trâu sao?” Trần Kính Tông chụp cổ tay nàng, dán chặt vào lưng nàng.

Hoa Dương: “Chàng xem trộm thư của ta, còn không biết xấu hổ mà nói?”

Trần Kính Tông: “Trước khi xem, làm sao ta biết được đó là thư?”

Nói về độ mặt dày vô liêm sỉ, Hoa Dương cam chịu lép vế.

Trần Kính Tông lật nàng lại.

Hoa Dương nhắm chặt mắt lại.

Trần Kính Tông cười kéo tay nàng lên, đặt trên ngực mình: “Thích thì sờ, ta không nhỏ nhen như nàng.”

Hoa Dương đánh một chưởng “bốp” xuống.

Một tiếng giòn tan nhẹ nhàng vang lên trong giường bạt bộ, tăng thêm vài phần mập mờ.

Toàn thân Hoa Dương đều nóng lên.

Trần Kính Tông lại kéo tay nàng lên một lần nữa, nàng lại sờ cũng không phải, đánh cũng không đúng.

Trần Kính Tông cúi người, ghé vào bên tai nàng dỗ dành: “Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, ngày mai khai mặn cho nàng.”

Hoa Dương: …

Nàng căn bản không hề thèm ăn thịt của hắn!

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc