Sổ sách này của Tề thị, khoản tiền đầu tiên mà bên trong ghi lại, vậy mà lại có thể ngược dòng đến thời điểm nàng vừa gả vào Trần gia, lúc ấy Trần Đình Giám đã làm quan ở Kinh thành rồi.
Hơn hai mươi năm rồi, cùng với mấy phen Trần Đình Giám được thăng chức, hiếu kính mà Tề thị nhận được cũng càng ngày càng nhiều, mỗi khoản tiền hiếu kính cũng càng ngày càng cao.
Tề thị là một người cẩn thận, cuối năm còn cố ý tính ra tổng thu nhập năm nay.
Hoa Dương tò mò trước mắt rốt cuộc Tề thị đã tham ô bao nhiêu, lật từng trang rất nhanh, trên cơ bản đọc nhanh như gió, chỉ hơi dừng lại ở khoản tiền lớn.
Trần Kính Tông im lặng từ đầu đến cuối, mãi đến khi Hoa Dương lật đến khoản mục năm ngoái, hắn mới đè trang giấy lại.
Hoa Dương biết hắn muốn nhìn kỹ.
Cho dù phụ tử thủ túc ầm ĩ đến mức khó coi, hắn cũng là con nối dõi của Trần gia, sổ sách này liên quan cực lớn, Trần Kính Tông không thể nào không nghiêm túc.
Những thứ Tề thị đoạt được, có cái đến từ quan viên địa phương, có cái đến từ thương hộ giàu có, lấy đủ loại cớ.
Hoa Dương nhíu mày: “Những người này muốn hối lộ nhất chính là phụ thân hoặc huynh đệ các chàng, bọn họ không tìm trực tiếp đến các chàng, chắc chắn là từng bị từ chối nghiêm khắc, cho nên mới quẹo quặt vòng vèo đến tìm Tề thị. Nhưng trong tay Tề thị lại không có quyền, bà ta cũng không dám mở miệng nói chuyện với các chàng thay cho người ta, chuyện làm không thành, vì sao những người đó còn không ngừng tặng bạc cho Tề thị?”
Trần Kính Tông: “Tề thị không ngốc. Những yêu cầu lập tức làm việc, bà ta không giúp được thì không dám nhận, những có những người ánh mắt lâu dài, chỉ muốn kết mối duyên lành với Trần gia trước, tương lai lúc có điều muốn cầu xin với người thì mở miệng, loại này, thì Tề thị dám nhận. Người tặng tiền, nghĩ bạc đã vào Trần gia, tương đương với việc bắt chẹt được điểm yếu của Trần gia, tương lai khi mở miệng lão đầu vì che giấu cũng phải giúp đỡ một chút, cho nên cũng dám tiếp tục tặng mãi.”
“Còn có một loại tình huống, chính là có người sau khi tặng bạc xong, đi ra ngoài lấy việc này diễu võ dương oai, những người khác kiêng kỵ Trần gia, tình nguyện cho hắn ta chiếm hời, như vậy, bạc tiêu đi cũng đáng giá.”
Hai phu thê vừa xem vừa bàn luận, đột nhiên, Hoa Dương nhìn thấy một khoảng tiền đặt biệt.
[Mùng mười tháng ba, Kinh thành gửi tới hai nhánh nhân sâm lâu năm, dùng rễ cây thương lục thay thế để sắc thuốc, bán đi được ba ngàn lượng.]
Kiếp trước Hoa Dương chỉ nhìn thấy được tổng số tiền trong sổ sách này của Tề thị, cùng với một số ít sổ sách chi tiết liên quan đến tham ô ở chốn quan trường từ hồ sơ của Cẩm Y vệ, chưa từng nghe nói đến hai nhánh nhân sâm lâu năm có giá trị ba ngàn lượng này.
Hơi thở của Trần Kính Tông ở phía sau lại nặng nề.
Hoa Dương nghiêng đầu, thấy thần sắc Trần Kính Tông âm trầm, hiển nhiên là nổi giận rồi.
Hoa Dương lại nhìn hàng chữ này, bỗng nhiên hiểu ra.
Lão thái thái Trần gia bị bệnh qua đời vào tháng giêng năm nay, nhưng người trước khi chết, chắc chắn đã có bệnh từ lâu, thậm chí đã sớm triền miên trên giường bệnh nhiều năm. Cha chồng hiếu thuận, bản thân không thể trở về Tổ trạch thăm nom, nên đã mua hai nhánh nhân sâm quý giá đưa từ Kinh thành tới điều dưỡng thân thể cho lão thái thái. Thế nhưng Trần Đình Thực vô dụng, từ trên xuống dưới Tổ trạch đều bị Tề thị nắm chặt, Tề thị là người có lòng dạ đen tối, tham ô ngân lượng bên ngoài cũng thôi đi, vậy mà còn lấy rễ cây thương lục đổi đi nhân sâm kéo dài tính mạng cho lão thái thái!
Nếu như Tề thị không làm như vậy, có lẽ lão thái thái còn có thể sống thêm mấy năm!
“Chàng…”
Hoa Dương vừa mở miệng, Trần Kính Tông bất ngờ kéo nàng qua một bên, hắn cầm sổ sách lên đi thẳng ra ngoài, tốc độ cực nhanh, chờ Hoa Dương đuổi theo ra ngoài, bóng người Trần Kính Tông đã không thấy đâu nữa rồi!
Trong viện còn sót lại một ít nước bùn, Hoa Dương đứng ở dưới mái hiên, nghĩ chứng cứ đã ở trong tay, cho dù Trần Kính Tông đi tìm cha chồng hay là làm chuyện gì khác, người gặp nạn sẽ đều chỉ là Tề thị.
.
Trần Kính Tông trầm mặt rời khỏi Trần trạch, đi về phía bắc, đối diện với đám người Tôn thị cách đó mấy chục trượng.
Trần Kính Tông đi về phía đó.
Tôn thị còn tưởng rằng lão Tứ tới đón mình, đang vui mừng nhi tử vẫn còn quan tâm đến người mẹ là bà đây, lại phát hiện ra sắc mặt nhi tử không đúng lắm.
Tôn thị ngơ người, lần trước nhi tử tức giận thành như vậy, vẫn là lúc trượng phu dùng gia pháp bức bách hắn buông bỏ việc học võ chuyên tâm đọc sách!
“Lão Tứ, con đây là làm sao vậy?”
Thấy nhi tử không thèm nhìn bà, hung tợn độc ác muốn đi về phía sau, Tôn thị vội vàng chạy đến, dùng sức bắt lấy cánh tay nhi tử.
Trần Kính Tông cũng không quay đầu lại tách tay mẫu thân ra, thấy Đại ca Trần Bá Tông cũng muốn đến ngăn cản hắn, Trần Kính Tông không muốn lãng phí thời gian, lấy sổ sách ra, lật đến trang có mục nhân sâm kia, rồi lại nhét sổ sách vào trong tay huynh trưởng.
“Sổ riêng của Tề thị.”
Hắn chỉ nói ra năm chữ này, Trần Bá Tông hiểu ngay, lại nhìn khoản tiền kia, khuôn mặt xưa nay luôn nghiêm nghị của Trần Bá Tông cũng âm trầm như mưa.
Lúc hắn ta nhìn về phía sau, Trần Kính Tông lại đi được một đoạn rồi.
“Có chuyện gì vậy?”
Trần Hiếu Tông không gọi được đệ đệ lại, chạy đến bên cạnh mẫu thân, Đại ca, nghi hoặc hỏi.
Trần Bá Tông bảo bọn họ xem sổ sách, lạnh giọng phân phó gã sai vặt bên cạnh: “Lập tức đi tìm lão gia trở về, cứ nói là trong nhà có chuyện gấp.”
Gã sai vặt vội vàng chạy đi chuyển lời.
Trần Bá Tông không yên tâm lắm, bảo Tam đệ trông coi bên này, hắn ta vội vàng đi đuổi theo Tứ đệ.
Một nhà năm người của Đông viện mới vừa xuống khỏi núi.
Tề thị còn liên tục nhìn lên trên núi, hồn bay phách lạc.
Trần Kế Tông khó hiểu oán giận nói: “Rốt cuộc người mất thứ đồ tốt gì? Vừa nãy sắp lật cả đất lên một lượt rồi, nếu người nói ra, chúng con còn có thể giúp người, nhưng người cứ không chịu nói.”
Mặt Tề thị trắng như tờ giấy.
Trần Kế Tông có hơi đau lòng: “Có lẽ rơi ở trong lều rồi? Hay là con lại cùng người đi lên tìm thử?”
Tề thị tê dại lắc đầu. Không thể nào đâu, lúc bà ta rời khỏi lều còn ấn bọc đồ, rõ ràng sổ sách ở ngay bên trong.
Vẫn luôn yên ổn, cho đến khi tên khốn kiếp lão Tứ đột nhiên xuất hiện nói trên người bà ta có rắn…
Đột nhiên, con ngươi Tề thị co rút lại, căng thẳng lại phẫn hận nhìn chằm chằm vào bóng người đang sải bước đi tới ở trước mặt.
Nhưng cùng với việc Trần Kính Tông càng ngày càng đến gần, một đôi mắt ầm trầm nhìn chằm chằm vào bà ta, còn âm trầm đáng sợ hơn cả con rắn kia, Tề thị không còn sức lực uất hận nữa, chỉ còn lại nỗi sợ hãi lạnh thấu xương.
Quả nhiên sổ sách bị Trần Kính Tông lấy đi rồi đúng không? Chuyện bị bại lộ, Trần Đình Giám, Tôn thị sẽ xử lý bà ta như thế nào?
Tề thị từng khinh thường trượng phu Trần Đình Thực nhất, lúc này bà ta lại nghĩ đến trượng phu đầu tiên, run rẩy trốn sau lưng Trần Đình Thực, hai tay nắm chặt cánh tay ông ta.
“Đợi đã, lão Tứ cháu đứng lại, đây là muốn làm cái gì?”
Thấy tốc độ của chất tử không giảm đi chút nào, gần như muốn đâm vào, Trần Đình Thực vươn tay ra ngăn cản nói!
Trần Kính Tông vẫn nhìn chằm chằm vào Tề thị ở phía sau, nhưng khi Trần Đình Thực mở miệng, một quyền bất ngờ đánh lên mặt ông ta!
Lúc Trần Đình Thực còn trẻ còn trồng trọt, sau này trong nhà càng ngày càng phát đạt, Tề thị chê ông ta trồng trọt mất mặt, không cho phép ông ta làm việc nữa, Trần Đình Thực quanh năm không có việc gì làm đương nhiên không có sức lực, trực tiếp bị một quyền này của Trần Kính Tông đánh cho ngã nghiêng xuống đất. Tề thị muốn đỡ ông ta, lại bị ngã y hệt, hai phu thê cùng nhau ngã vào vũng bùn, y phục nhếch nhác, trên tay trên mặt cũng bị bắn bùn lên.
Tất cả đều xảy ra quá nhanh, nhi tử độc nhất của hai phu thê Trần Kế Tông choáng váng, thê tử của hắn ta bị kinh hãi thét lên chói tai, nhi tử mới ba tuổi lại càng gào thét khóc lóc!
“Ta liều mạng với ngươi!”
Tuy Trần Kế Tông là một kẻ ăn chơi, nhưng cũng là một người trẻ tuổi bốc đồng kích động, tận mắt nhìn thấy cha nương chịu nhục, hắn ta tỉnh táo lại quát to một tiếng, trừng mắt xông về phía Trần Kính Tông!
Trần Kính Tông tránh được nắm đấm của hắn ta, nhấc chân đá một cước, đá thẳng Trần Kế Tông vào một vũng bùn khác!
Tề thị đáng chết, nhưng trên căn bản vẫn là Nhị thúc nhu nhược quá mức, chuyện gì trong nhà cũng bị Tề thị nắm giữ, đến cả tổ mẫu bị bệnh uống thuốc cũng không thể theo dõi!
Trần Kính Tông khinh thường việc đánh nữ nhân, hắn xách cổ áo Trần Đình Thực lên, giơ nắm đấm lên định đánh xuống.
“Dừng tay!”
Trần Bá Tông nhào tới, toàn lực kéo cánh tay hắn xuống.
Trong lúc hai huynh đệ giằng co, Trần Đình Thực đỡ Tề thị vừa lăn vừa bò tránh ra xa, đỏ mắt căm tức nhìn chất tử: “Lão Tứ cháu hỗn hào cái gì! Nếu như ta và nhị thẩm cháu có chỗ nào có lỗi với cháu, cháu cứ nói ra nghe thử trước đã, chúng ta thật sự có sai, ta quỳ xuống với cháu để cháu đánh còn không được hay sao!”
Ông Bụt còn có ba phần tức giận, Trần Đình Thực có nhu nhược hơn nữa, cũng không chịu được chất tử không cho phân bua mà đã đánh người.
Trần Kính Tông cười lạnh: “Một quyền đó là ta thay tổ mẫu đánh, ông muốn quỳ thì đi quỳ với bà ấy đi!”
Trần Đình Thực ngây người.
Trần Bá Tông ngăn cản trước mặt Tứ đệ, nhìn thấy Tề thị chỉ quan tâm đến việc trốn ở sau lưng thúc phụ, hắn ta lạnh giọng nói: “Liệu Nhị thúc có biết, hai nhánh nhân sâm lâu năm phụ thân gửi về năm ngoái đều đã bị Tề thị bán đi với giá cao, bà ta lại lấy rễ cây thương lục lừa bịp sắc thuốc cho tổ mẫu hay không?”
Lời này vừa nói ra, tựa như một đạo sấm sét ầm ầm đánh vào trên người Trần Đình Thực!
Hai nhánh nhân sâm lâu năm đó…
Trần Đình Thực nhớ rõ mà, nhớ rõ thê tử vì để hiếu kính với mẫu thân, lần nào cũng đích thân xuống bếp sắc thuốc cho mẫu thân, nói là sợ trù nương tay chân vụng về chà đạp đồ tốt Đại ca đưa tới.
“Nói năng linh tinh, các người có chứng cứ gì!”
Nhìn thấy phụ thân vậy mà lại dao động, vậy mà lại muốn nghi ngờ người nhà mình, Trần Kế Tông chạy đến, một tay đỡ lấy mẫu thân lung lay sắp đổ, một bên chỉ vào hai huynh đệ đại phòng quát, phảng phất như giọng nói của hắn ta lớn, thì cả nhà bọn họ sẽ chiếm lý vậy.
“Là thật hay giả, đợi phụ thân trở về, tự sẽ điều tra rõ ràng.”
Trần Hiếu Tông cầm sổ sách đi tới, đứng thành một hàng với huynh đệ nhà mình, căm tức nhìn mọi người của Đông viện.
Tề thị nhìn thấy sổ sách quen thuộc kia, ngay cả tia hy vọng cuối cùng cũng không còn nữa, ánh mắt đảo qua, mềm nhũn ngã xuống.
“Nương!” Trần Kế Tông vội vàng ôm chặt mẹ ruột.
Trần Hiếu Tông giơ cao sổ sách: “Vừa nãy bà ta lật tới lật lui, chính là tìm cái này.”
Trần Đình Thực nhìn sổ sách, lại liên tưởng đến biểu hiện lúc trước của thê tử, còn có điều gì không hiểu nữa?
Cho nên, những gì các chất tử nói đều là thật, vậy mà Tề thị lại tham ô nhân sâm lâu năm của Đại ca, làm lỡ mất việc chữa bệnh của mẫu thân?
Khuôn mặt gầy gò khô quắt của mẫu thân già hiện lên trong đầu, hoang đường, hối hận đủ loại cảm xúc như lũ lụt cuốn sạch kéo đến, Trần Đình Thực đau khổ che đầu, gào khan hai tiếng, bất ngờ xoay người, một tay đoạt lấy thê tử đang hôn mê từ trong tay nhi tử qua, tay trái nắm chặt cổ áo Tề thị, tay phải giơ lên cao, sau khi hơi đình trệ, chính là một cái tát “bốp”!
Thê tử khinh thường ông ta không sao, bắt nạt ông ta yếu đuối cũng không sao, những ngàn vạn lần bà ta không nên bắt nạt nương của ông ta!
Sự đau nhức trên mặt làm cho Tề thị tỉnh lại từ trong cơn hôn mê, bà ta mơ màng mở to hai mắt, đối diện với trượng phu thành thật nhu nhược kia của nhà mình.
Nữ nhân bốn mươi tuổi, dung mạo vẫn xinh đẹp như xưa, búi tóc rũ xuống mái tóc rối bù.
Trần Đình Thực còn muốn tát thêm một cái, trong mắt hiện lên vẻ đau đớn, bất ngờ thay đổi phương hướng, tát mình một chưởng nặng nề!
Trách ông ta, trách ông ta không tự biết lấy mình!
Tề thị rơi khỏi bàn tay run rẩy của ông ta, quỳ rạp trên mặt đất, khóe miệng từ từ chảy ra một dòng máu.
Trên mặt bà ta dính bùn, bùn và máu tươi hòa lẫn vào cùng nhau, chật vật lại thảm hại.
“Nương!”
Trần Kế Tông nhào tới, bảo vệ ở trước mặt mẫu thân, mắng to với cha ruột dám ra tay với mẫu thân: “Người ta nói hai câu cha đã tin, rốt cuộc ai mới là người nhà của cha? Có phải bọn họ nói con trộm bạc, cha cũng muốn đánh con không?”
Nói xong, hắn ta phẫn hận trừng mắt nhìn ba huynh đệ của đại phòng.
Ba huynh đệ thờ ơ.
Trần Đình Thực tin ai hơn?
Ánh mắt quét qua Tề thị không dám ngẩng đầu, Trần Đình Thực ngã ngồi dưới đất, đấm ngực gào khóc: “Nương ơi, nhi tử có lỗi với người!”
Tiếng khóc giằng xé tâm can, truyền đi rất xa rất xa, khiến cho hàng xóm xung quanh Trần gia nhao nhao bỏ lại công việc trong tay, chạy ra cửa nhìn sang bên này.
“Được rồi, về nhà trước đã, đừng ở bên ngoài làm mất mặt.”
Tôn thị bàng quan hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng nói.
Trần Đình Thực vẫn đang khóc, Trần Kế Tông ôm mẫu thân sắp mất nửa cái mạng, nước mắt nước mũi cũng chảy xuống rồi, lớn tiếng hét cả nhà bá phụ ỷ thế ức hiếp người khác: “Không có thiên lý! Các người ở Kinh thành ăn ngon mặc đẹp, nhiều năm như vậy đều là cả nhà bọn ta hiếu kính với lão thái thái, kết quả các người vừa trở về, ô danh gì cũng muốn dội lên trên người bọn ta!”
Tôn thị hờ hững nhìn hắn ta gào lên, kiện cáo trên cõi đời này, không phải là ai chơi xấu thì người đó có thể chiến thắng.
Bà phân phó các nhi tử: “Lão Đại lão Tam, đi dìu Nhị thúc của các con đứng lên.”
“Lão Tứ bước đi nhanh nhẹn, con trở về trước đi, kêu đám hộ vệ vây quanh trong nhà, trước khi chuyện được điều tra rõ ràng, mỗi một con người mỗi một cái rương đều không được phép rời khỏi cửa lớn Trần gia.”
Tề thị tham ô nhiều như vậy, cho dù Trần Đình Thực bị bà ta làm cho chẳng hay biết gì, trong đám hạ nhân quản sự ở Tổ trạch chắc chắn có đồng lõa của Tề thị, hoặc là che giấu cho bà ta, hoặc là tiêu thụ tang vật giúp bà ta.
Chỉ chút chuyện này, không cần trượng phu ra mặt, bà và các nhi tử cũng có thể điều tra rõ ràng!