Sau Khi Thành Góa Phụ, Ta Bỗng Được Trọng Sinh

Chương 18

Trước Sau

break

Đêm thứ hai ở trên núi, nửa đêm về sáng, mưa rõ ràng đã nhỏ hơn.

Đợi đến khi sắc trời hơi sáng thì chỉ còn lại những hạt mưa nhỏ lẻ tẻ vụn vặt, ngay cả mưa phùn lất phất cũng không phải, hoàn toàn có thể không che ô nữa.

“Ngừng rồi ngừng rồi, tạ ơn ông trời!”

Dân chúng ở phía dưới hoan hô, mọi người của Trần gia cũng lục tục tỉnh lại.

Trần Đình Giám còn chưa dùng bữa sáng, đã mang theo phần lớn hộ vệ xuống núi, vừa phải kiểm tra tình hình lũ lụt trong trấn, vừa phải tổ chức nhân thủ thoát nước mở đường.

Cũng có gã sai vặt Trần gia dò đường trở về, bẩm báo với Tôn thị: “Lão phu nhân, con đường kia của chúng ta có địa thế cao, mấy hộ gia đình đều chỉ bị đọng nước trong sân, không tràn vào phòng. Lão gia nói, bảo chúng ta ở trên núi đợi một lát, chờ các dân chúng khác xuống hết rồi mới từ từ trở về.”

Tôn thị quan tâm nói: “Những nơi khác trong trấn thì sao? Nước có sâu không?”

Gã sai vặt: “Chuyện này vẫn chưa rõ, lão gia đã phái người khác đi kiểm tra rồi, có điều nhìn ở trên núi cũng không có vấn đề gì lớn lắm.”

Lũ lụt nghiêm trọng, có thể nhấn chìm nóc nhà, điều đó mới thật sự khiến người ta tuyệt vọng.

Tôn thị gật đầu, nhìn Hoa Dương, nói với người khắp trong lều: “Vậy chúng ta cứ đợi đã, đi xuống lúc này trên đường toàn là người, chật chội chen chúc, đi lại cũng không thoải mái.”

Hoa Dương rất kiên nhẫn, thời khắc này, nàng chỉ để ý phía bên Trần Kính Tông.

Sáng sớm hôm qua, nhân thời cơ tốt lúc hai phu thê ở một mình dưới tàng cây, nàng mượn danh nghĩa lão thái thái báo mộng, nói với Trần Kính Tông trong bọc đồ của Tề thị có một cuốn sổ tham ô, nhìn dáng vẻ của Trần Kính Tông vẫn không tin lắm, nhưng lại bảo nàng không cần lo lắng, nói hắn sẽ nghĩ cách nghiệm chứng.

Bên cạnh Hoa Dương có bốn nha hoàn, cũng không thể vô duyên vô cớ nhào thẳng tới chỗ Tề thị cướp bọc đồ được, ban đêm đi trộm cũng không thực tế, chỉ có thể trông cậy vào Trần Kính Tông ra tay, dù sao tất cả mọi người đều cảm thấy hắn thô bỉ, chuyện khác người hơn xảy ra ở trên người hắn cũng đều coi là bình thường.

Dân chúng nóng lòng muốn biết tình hình gánh chịu thiên tai của nhà mình, ai nấy đều mong ngóng trở về nhà thật nhanh, nam đinh đi trước một bước, đám nữ quyến dẫn theo con cái cũng đi rất nhanh.

Ước chừng qua một canh giờ, trên đường không còn những dân chúng khác, mọi người Trần gia cũng bắt đầu xuống núi.

Vẫn là đám sai vặt đi trước một bước như cũ, bọn họ đã quen làm việc nặng nhọc, khiêng rương cũng nhanh hơn đám nữ quyến chủ tử đi.

Trần Kính Tông lại tới cõng Hoa Dương, cố ý đi ở cuối cùng của đội ngũ.

Hoa Dương liếc Tề thị cách đó không xa, ghé vào bên tai hắn hỏi: “Chàng tới cõng ta, làm sao đi lấy sổ sách của bà ta?”

Trần Kính Tông: “Đừng vội.”

Hoa Dương nhìn sườn mặt anh tuấn tản mạn của hắn, lại không cách nào phán đoán là hắn đã có dự tính trước, hay là căn bản không coi ra gì.

Đường núi trơn trượt, đi lại không hề dễ dàng, ngoại trừ Trần Kính Tông, trong đội ngũ gần như người nào cũng lảo đảo, có người thậm chí còn ngã nhào.

Nhìn thấy đường núi sắp đi đến cuối, phía trước chắc hẳn là đất bằng, Trần Kính Tông hỏi Hoa Dương: “Đợi lát nữa nàng tự đi mấy bước, không sao chứ?”

Hoa Dương biết hắn muốn ra tay rồi, thấp giọng nói: “Chỉ cần chàng lấy được sổ sách, ta có ngã nhào cũng vui mừng.”

Trần Kính Tông khịt mũi coi thường, Công chúa ngay cả một chút mùi mồ hôi cũng không chịu đựng được, thật sự ngã nhào, mấy đêm tiếp theo có thể hắn đều phải nằm dưới đất.

Nàng chính là như vậy, cho dù ở Trần gia phải chịu cục tức gì, cuối cùng đều sẽ trút lên trên người hắn.

Lại đi thêm mấy bước, Trần Kính Tông thả Hoa Dương xuống, giao cho Triều Vân, Triều Nguyệt dìu đi, hắn bước nhanh chân hơn đi về phía trước.

Trái tim Hoa Dương dâng lên, tầm mắt gắt gao đuổi theo Trần Kính Tông.

Trước mặt hai phu thê là một nhà ba người của Trần Kế Tông và nha hoàn ma ma.

Nghe thấy có tiếng bước chân đến gần, Trần Kế Tông quay đầu lại, nhìn thấy đường ca Phò mã, hắn ta cố gắng nhẫn nhịn mới không nhìn trộm Công chúa mỹ nhân, chỉ tò mò nói: “Sao Tứ ca lại tự mình qua đây rồi?”

Trần Kính Tông không để ý đến hắn ta, vượt qua, đi tới phía sau Trần Đình Thực, Tề thị.

Hai phu thê vừa định quay đầu, Trần Kính Tông lạnh lùng nói: “Nhị thẩm đừng nhúc nhích, trên vai bà có một con rắn đốm đỏ.”

Rắn?

Trần Đình Thực cứng đờ, Tề thị càng có một cỗ hàn khí vọt từ lòng bàn chân đến ngực, người suýt chút nữa thì ngất đi.

Ngay sau đó, Tề thị thật sự cảm thấy trên lưng hình như có thứ gì đó đang bò!

Nếu như vậy mà còn có thể nhịn, thì khi một đám vật trơn nhẵn lạnh lẽo đột nhiên đụng vào thịt cổ bà ta, Tề thị hoàn toàn mất khống chế, thét chói tai nhảy dựng lên, hai tay cũng vỗ loạn sau lưng, giống như điên cuồng.

Trần Kính Tông nhân cơ hội tiến lên, đập mạnh vào bọc đồ rủ xuống khuỷu tay Tề thị về phía bụi cây tạp nham bên đường núi!

Khoảnh khắc bọc đồ rời khỏi người, nỗi sợ hãi lớn hơn đè sự e ngại của Tề thị đối với rắn xuống, theo bản năng bà ta muốn xông vào giữa bụi cây tạp nham đoạt loại bọc đồ, một bóng người khác lại chạy tới trước bà ta một bước, chân dài giày đen thuần thục giẫm gãy cành cây tạp nham, bàn tay to bắt lấy một góc bọc đồ kéo trở về một cách thô lỗ, nhưng bọc đồ bị cành cây giữ chặt, hai bên lôi kéo, rách toang, đồ đạc bên trọng cũng rơi ra ngoài.

Tề thị lại muốn nhào tới, Trần Kính Tông đã thò tay về phía đống giá y vải đỏ kia, bất ngờ kéo ra một con rắn dài màu đỏ sậm to bằng ngón tay cái!

Thân rắn gần như dán vào mặt Tề thị mà quét qua, con ngươi Tề thị co rút lại, kêu to chủ động lùi ra.

Lực chú ý của đoàn người đều tập trung vào con rắn trong tay Trần Kính Tông, chỉ có Hoa Dương thấy tay kia của Trần Kính Tông móc ra một cuốn sổ từ trong giá y, nhanh chóng nhét vào sau lưng.

Lúc trước vì để tiện cõng Hoa Dương, Trần Kính Tông cài vạt áo tới bên hông, sau khi nhét kỹ sổ sách, Trần Kính Tông lại buông vạt áo xuống, vừa hay che giấu đi.

Rõ ràng là “ăn trộm” trước mặt mọi người, động tác của Trần Kính Tông nhanh chóng nhưng thần sắc thong dong, thân hình cao ngất đứng ở chỗ đó, làm như không có chuyện gì.

Hoa Dương nhớ ngay tới thời điểm nàng đi theo phụ hoàng mẫu hậu đi gặp mặt Trần Kính Tông, hắn của ngày hôm đó, cũng là anh dũng tuấn lãng, ra vẻ đạo mạo như thế!

May mà bây giờ hắn đang lừa người khác.

Bên kia Tề thị trốn sau lưng Trần Đình Thực, xác định rắn không cắn được mình, bà ta lập tức nhìn vào trong tay Trần Kính Tông, chỉ thấy Trần Kính Tông căn bản không để ý tới giá y trên mặt đất, đang quan sát rắn trong tay.

“Không cắn phải nàng chứ?” Trần Đình Thực căng thẳng quan tâm thê tử.

Tề thị không rảnh để ý tới ông ta, sắc mặt trắng bệch thúc giục Trần Kính Tông: “Lão Tứ mau ném con rắn này đi, cầm nó làm gì!”

Trần Kính Tông nhìn bà ta một cái, cười như không cười: “Con rắn này không có độc, có thể mang về đưa cho hàng xóm hầm canh rắn.”

Tề thị: “Vậy cháu mau tránh xa ra một chút, ta nhìn mà hoảng hốt!”

Vừa nói, bà ta vừa chăm chú nhìn bọc đồ và giá y vương vãi trên mặt đất.

Trần Kính Tông phảng phất như không hề để ý đến những thứ đó, nắm chặt cổ rắn, đi về phía sau.

Hoa Dương: …

Nàng vội vàng trốn về phía sau Triều Vân.

Dáng vẻ Triều Vân muốn khóc lên, cầu xin Phò mã gia đang càng ngày càng lại gần: “Ngài mau vứt thứ này đi, Công chúa cũng sợ!”

Trần Kính Tông nhìn Hoa Dương chỉ để lộ ra lỗ tai, tay tùy tiện vung lên, con rắn đỏ sậm kia đã bị quăng ra xa mấy trượng, rơi vào bụi cây rậm rạp.

“Được rồi, vứt rồi.”

Trần Kính Tông đẩy Triều Vân ra, đứng trước mặt Hoa Dương.

Tâm trạng Hoa Dương phức tạp, vừa vui mừng Trần Kính Tông thuận lợi lấy được sổ sách, trong lòng lại còn sợ hãi đối với cảnh tượng hắn nắm rắn.

“Tự đi hay là ta cõng nàng?” Trần Kính Tông hỏi: “Đường phía trước càng nhiều bùn hơn.”

Hoa Dương nhìn về phía ngực, ống tay áo của hắn, cuối cùng rơi xuống bàn tay đã chạm qua rắn của hắn.

Trần Kính Tông đi tới ven đường, hai tay quét qua bụi cây dính nước mưa, chà xát, đổi mảng bụi cây lại quét một lần nữa, xem như rửa tay.

Hoa Dương không kháng cự nữa, nằm sấp trên lưng hắn.

Lại nhìn về phía trước, Tề thị mới vừa lục lọi xong bộ giá y kia, lại lật qua lật lại kiểm tra bọc đồ bị mở ra, còn muốn ngồi xuống lục soát chỗ bọc đồ bị rơi xuống.

Trần Đình Thực dỗ dành: “Được rồi được rồi, rắn đã bị lão Tứ bắt đi rồi.”

Không chỉ Trần Đình Thực, những người khác cũng đều cho rằng Tề thị đang lo lắng vẫn còn những con rắn khác.

Tề thị nóng lòng như lửa đốt, sổ sách rõ ràng bọc trong giá y, nếu như không phải bị rơi ra ngoài, vậy chính là…

Tề thị hoảng sợ nhìn về phía Trần Kính Tông.

Trần Kính Tông cõng thê tử xinh đẹp Công chúa, chỉ có ghét bỏ đối với cả nhà Đông viện chặn ở giữa đường: “Còn lề mề cái gì, nhanh xuống núi chút đi, trong nhà còn một đống chuyện.”

Hoa Dương phối hợp nhíu chặt chân mày.

Trần Đình Thực nhìn thấy, nắm lấy cánh tay Tề thị nhường sang một bên.

Tề thị cắn răng, thấp giọng hỏi ông ta: “Vừa nãy, chàng có nhìn thấy lão Tứ lấy đi cái gì từ trong bọc đồ của ta không?”

Trần Đình Thực: “Không có, không phải là con rắn kia sao, lão Tứ bắt rắn xong là đi, lẽ nào trong bọc đồ của nàng còn mất thứ đồ khác?”

Không thể nào, tuy rằng lão Tứ hỗn xược, nhưng tuyệt đối không phải người trộm gà bắt chó!

Tề thị không trả lời, nhớ lại vẻ mặt lão Tứ một lần, tâm trạng bà ta phức tạp nghiêng đầu, lại nhìn thoáng qua chỗ bọc quần áo bị rơi xuống.

Có lẽ, sổ sách rơi xuống phía dưới cỏ dại? Bìa sổ sách xám xịt, lẫn vào trong đám lá cây nát quả thật khó có thể phân biệt được.

“Ai, các người xuống núi trước đi, hình như ta có đồ đạc rơi ở trong lều rồi.”

Sổ sách chính là mạng của bà ta, Tề thị nhanh chóng quyết định, hất tay Trần Đình Thực ra, bà ta mang theo ma ma tâm phúc đi ngược trở lại.

Bà ta quá kỳ lạ, Trần Đình Thực đuổi theo, một nhà ba người của Trần Kế Tông cũng nhìn khó hiểu.

Tề thị âm thầm quan sát Trần Kính Tông.

Trần Kính Thông không để ý lắm nhìn bà ta một cái, cõng Hoa Dương đi về phía trước, không có bất kỳ khác thường gì.

Tề thị vẫn không yên tâm, vẫn nghi ngờ có phải Trần Kính Tông lấy sổ sách của bà ta đi không, nhưng bà ta không thể chủ động để lộ sổ sách ra, lại không có cớ đi lục soát người Trần Kính Tông, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng hai tiểu phu thê càng ngày càng xa.

Trần Kính Tông đi rất nhanh, vượt qua hai nhà Trần Hiếu Tông, Trần Bá Tông, đi tới bên mẫu thân Tôn thị.

“Nương, chúng con đi trước đây.” Trần Kính Tông đối xử với mẫu thân cũng coi như khách khí, chào hỏi một tiếng.

Tôn thị cười nói: “Đi đi đi đi, trên đường cẩn thận.”

Trần Kính Tông gật đầu, bởi vì con đường phía trước không người, hắn đi càng nhanh hơn, Triều Vân, Triều Nguyệt phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp, sau đó Triều Vân té sấp mặt, nửa khuôn mặt đều dính bùn, Hoa Dương vừa thông cảm vừa buồn cười, bảo hai nàng ta từ từ, không cần gấp gáp.

Lúc này, trên đường chỉ có nàng và Trần Kính Tông.

“Chàng tìm rắn ở đâu?”

Nghĩ đến con rắn kia, trên người Hoa Dương không được tự nhiên.

Trần Kính Tông: “Trên núi chỗ nào cũng có, muốn tìm còn không đơn giản à.”

Hoa Dương: …

Nếu như hắn nói như vậy từ sớm, nàng thà rằng bị nước lũ cuốn đi cũng không muốn lên núi.

“Thật sự có sổ sách, lần này chàng tin rồi chứ?” Xua tan đi những ý nghĩ đó, Hoa Dương vỗ vỗ vào bả vai hắn.

Trần Kính Tông im lặng.

Hoa Dương chỉ coi như hắn ngầm thừa nhận, dù sao hắn không thể nào nghĩ ra giải thích hợp lý khác.

Mây đen chồng chất trên không trung dần dần tản đi, ánh mặt trời từ phía Đông chiếu đến.

Giọt sương trên lá cỏ tỏa sáng lấp lánh, đường đất tuy rằng lầy lội không chịu nổi, nhưng lại tản một một loại hơi thở bùn đất tươi mát.

Phía bên Trần trạch, đã có một nhóm hạ nhân đang bận rộn, từng dòng nước bùn cuồn cuộn chảy ra từ góc tường thoát nước.

Trần Kính Tông cõng Hoa Dương bước vào Tứ Nghi Đường, không để ý tới hai gã sai vặt đang cúi đầu quét dọn trong viện, đi thẳng tới trước cửa phòng.

Hoa Dương đưa chìa khóa cho hắn.

Trần Kính Tông mở khóa, đẩy cửa ra, một cỗ hơi ẩm đập vào mặt, bởi vì mới trôi qua hai ngày ngắn ngủi, trong phòng không hề tích tụ nhiều bụi bặm lắm.

Thả Hoa Dương xuống, Trần Kính Tông đi mở cửa sổ thông gió trước.

Hoa Dương nhìn chằm chằm vào sau lưng hắn.

Trần Kính Tông xoay người, ánh mắt Hoa Dương chợt lóe lên, tránh đi ánh mắt của hắn.

Trần Kính Tông đánh giá nàng từ trên xuống dưới, đột nhiên hỏi: “Cho dù Tề thị tham ô, đây cũng là chuyện của Trần gia bọn ta, vì sao nàng lại để tâm như vậy?”

Mùa đông năm ngoái bọn họ đại hôn, đến nay chưa đầy một năm, nhưng Trần Kính Tông đã hiểu rất rõ tính tình của nàng, phần lớn thời gian nàng đều coi mình là Công chúa, trừ khi phòng ốc bốc cháy, những viện khác của Trần gia xảy ra chuyện gì, nàng không hề để ý đến, tựa như một con phượng hoàng vàng oai phong lẫm liệt, chỉ để ý chải vuốt lông vũ toàn thân xinh đẹp kia, mắt không nhìn đời.

Hoa Dương dừng lại một chút, nghiêm mặt nói: “Dù sao ta cũng gả cho chàng, nếu như nhà các người bị người ta tố giác tham ô nhận hối lộ mà chứng cứ xác thực chứng thực tội danh, mặt mũi của ta cũng khó coi.”

Nàng khẽ nâng cằm, kiêu căng như cũ.

Quả nhiên Trần Kính Tông càng quen thuộc với bộ dạng như vậy của nàng hơn, trở tay rút sổ sách đeo sau lưng ra, ngồi vào bàn bên cửa sổ lật xem.

Hoa Dương đi tới, đứng ở bên cạnh hắn.

Nàng vừa liếc mắt một cái, Trần Kính Tông bất ngờ ôm lấy eo nàng, chớp mắt đã đưa nàng vào trong lòng.

Tư thế này, Hoa Dương đang muốn nổi giận, trong tay có thêm một cuốn sổ.

Trần Kính Tông: “Muốn xem thì cùng nhau xem, đừng như nha hoàn vậy.”

Hoa Dương: …

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc