“Cô nương, đám cỏ dại ở đây nô tỳ đã nhổ sạch rồi.” Một nha hoàn khác tên Xuân Lan tay cầm nắm cỏ dại, bỏ vào giỏ tre rồi nói.
“Được rồi, Xuân Lan, ngươi vất vả rồi. Ngồi nghỉ một lát đi.” — Cố Tuế An vừa nói vừa cúi người xem trong đất có sâu bọ gì không.
“Nô tỳ không vất vả đâu.” Xuân Lan cười bất đắc dĩ. Cô nương nhà nàng lúc nào cũng khách sáo như vậy. Nhìn mấy luống dưa nhỏ trước mặt, nàng lại nói: “Cô nương, trời hè nóng nực thế này, hay để nô tỳ tưới thêm chút nước cho đám dưa này nhé?”
Nghe vậy, Cố Tuế An vội xua tay: “Không cần đâu, đám hàn dưa này đã chín được sáu phần rồi. Giờ mà tưới hay bón phân nhiều quá sẽ dễ làm quả bị nứt.”
Tứ Hỉ ngừng phe phẩy quạt, đưa tay sờ sờ quả hàn dưa xanh mướt, ánh mắt tò mò hỏi: “Cô nương, loại dưa này vừa khô lại vừa sáp, sao ngài lại chọn trồng giống này thế?”
Hồi trước, để trồng được giống dưa này, cô nương còn đích thân ra ngoài tìm đất mang về. Tứ Hỉ không hiểu nổi, chẳng phải đất trồng chỗ nào cũng như nhau sao?
“Tứ Hỉ,” Xuân Lan nghiêm mặt nói, “cô nương làm gì cũng có lý của người, đừng có hỏi nhiều.”
Nghe vậy, Tứ Hỉ lập tức cụp mắt xuống, bĩu môi nhỏ giọng: “Vâng ạ…”
Cố Tuế An nhìn hai nha hoàn, khẽ bật cười. Hai đứa này theo nàng từ nhỏ tới lớn: một đứa thì nghiêm túc, quy củ như bà lão nhỏ tuổi, một đứa thì ánh mắt lúc nào cũng ngây ngô trong trẻo, khiến nàng nhìn mà thấy gần gũi vô cùng.
“Giống hàn dưa này là ta tự mình lai tạo lại, quả mọc ra sẽ to và ngọt hơn. Qua thêm mười ngày nữa là chín, đến lúc đó cho các ngươi nếm thử sẽ biết.”
Nghe vậy, mắt Tứ Hỉ sáng bừng, miệng cười toe toét: “Thật ạ?”
“Thật chứ, cô nương nhà ngươi bao giờ gạt ngươi đâu?”
Tứ Hỉ bĩu môi, lầm bầm trong bụng: Lừa ta còn ít sao? Cô nương nhà ta bề ngoài thì ngoan ngoãn an tĩnh đấy...
Cố Tuế An thấy mấy quả dưa không có vấn đề gì liền đứng dậy, duỗi người cho đỡ tê mỏi vì ngồi xổm quá lâu, sau đó đi về phía giàn nho rồi ngồi xuống chiếc bàn đá bên dưới.
Giàn nho kia là do nàng tự tay trồng từ mấy năm trước. Giờ đây, những quả nho tím đã chín căng mọng, từng trái to tròn, trong vắt như pha lê, ăn vào ngọt dịu, mát lành vô cùng.
Nàng nghĩ rượu nho ủ năm ngoái chẳng còn bao nhiêu, tính đợi thêm ít ngày nữa sẽ hái số nho này đem đi ủ tiếp.
Xuyên về cổ đại, lại chẳng có điện thoại hay ti vi gì để giải trí, nàng đành tìm mấy việc như thế này để giết thời gian.
Hai nha hoàn cũng theo nàng đến ngồi bên bàn đá. Xuân Lan cẩn thận dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán nàng, còn Tứ Hỉ thì nhanh nhẹn rót một chén trà mát dâng lên.
“Cả hai cũng ngồi xuống nghỉ một lát đi.” — Cố Tuế An vừa uống ngụm trà, vừa xoa nhẹ cổ cho đỡ mỏi.
Lúc này, Vương ma ma từ phía viện trước chậm rãi bước vào. Vừa ngẩng đầu đã thấy cô nương nhà mình đang ngồi dưới giàn nho.
Ánh nắng xuyên qua những kẽ lá, rọi lên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần kia, khiến làn da nàng như phát sáng, trong trẻo đến mức làm người khác nhìn mà tim khẽ run lên.
Vương ma ma vốn là nha hoàn hồi môn của phu nhân Thừa tướng, từ khi Cố Tuế An chào đời đã một tay bà chăm sóc, nuôi lớn nàng còn kỹ hơn cả con ruột.