Mà thái tử — vì muốn báo ân cứu mạng — đã điều tra rõ thân thế nàng, rồi đích thân đưa nàng hồi kinh nhận tổ quy tông. Trùng hợp nhà bên ngoại của nàng cũng họ Nguyễn, nên cả họ tên cũng không cần đổi.
Sau đó, nữ chính ở kinh thành một đường như cá gặp nước, đánh đâu thắng đó, vả mặt hết đám nam phụ nữ phụ độc ác, một đường thăng cấp như đang chơi game.
Nàng khác với người thường, lại khiến bao công tử chốn kinh thành mê mẩn, tôn nàng làm nữ thần.
Không chỉ thế, nàng còn dùng hiểu biết hiện đại của mình để trợ giúp nam chính: đầu tiên là giúp chàng tranh đoạt ngôi hoàng đế, về sau lại giúp chàng thống nhất thiên hạ.
Nếu chỉ dừng lại ở đó thì thật tốt, kết thúc viên mãn, thỏa lòng người đọc.
Nhưng nam chính Lý Trọng Yến trong truyện lại là một kẻ đa nghi đến cực đoan, đúng chuẩn kiểu lão cẩu độc miệng.
Ở giai đoạn đầu, hắn hoàn toàn không tin tưởng nữ chính, thậm chí còn nhiều lần lợi dụng nàng.
Sau khi ngược đãi nữ chính suốt mấy trăm chương, cuối cùng nàng cũng đau lòng rời đi. Lúc ấy, hắn mới nhận ra nàng quan trọng đến nhường nào, rồi bắt đầu màn truy thê đầy cay đắng kéo dài mấy chục chương mới đổi lại được cái kết HE.
Cố Tuế An chỉ có thể cảm thán: Quả nhiên, não yêu đương chẳng hề phân biệt thời đại.
Nữ chính tuy bị ngược giữa chừng, nhưng ít nhất vẫn có một cái kết tốt.
Còn nàng thì thật sự bi thảm.
Nàng xuyên vào thân xác một nhân vật trùng tên – Cố Tuế An, biểu muội của nam chính.
Nguyên chủ là đệ nhất mỹ nhân Đại Ung, vẻ ngoài yếu đuối, đáng thương, thoạt nhìn mảnh mai dễ vỡ nhưng kỳ thực lại là một đóa bạch liên hoa thâm độc.
Từ nhỏ, nàng đã đem lòng ái mộ Thái tử biểu ca, mong sau này lớn lên sẽ được gả cho người. Nhưng Thái tử vẫn luôn xem nàng là muội muội.
Khi nữ chính xuất hiện, Cố Tuế An lo sợ mất đi Thái tử biểu ca nên không ngừng bịa chuyện, hãm hại nữ chính. Trong lúc nam chính còn chưa nhận rõ tình cảm của mình, nàng kia đã phải chịu đủ mọi tổn thương.
Về sau, khi nam chính tỉnh ngộ, đương nhiên là đứng về phía nữ chính, giúp nàng đáp trả từng cái tát vào mặt Cố Tuế An – vai ác độc ác này.
Thấy biểu ca ngày càng để tâm đến Nguyễn Lưu Tranh, Cố Tuế An như phát điên.
Ả cấu kết với vai ác khác, đâm lén nam chính, định cùng chết – kiểu như "ta không có được thì kẻ khác cũng đừng hòng!"
Cuối cùng, ả khiến cả Cố phủ bị tra xét, tịch thu gia sản, bị đày biệt xứ, còn bản thân cũng chết thảm trên đường lưu đày.
Nghĩ đến kết cục của nguyên chủ trong truyện, Cố Tuế An chỉ biết thở dài một hơi thật sâu.
Bên cạnh, nha hoàn Tứ Hỉ đang phe phẩy quạt thấy tiểu thư nhà mình vẻ mặt ủ rũ, không nhịn được hỏi:
“Cô nương làm sao mà tự nhiên thở dài vậy? Là nóng quá sao? Nô tỳ đi lấy ít đá lạnh để bên cạnh người nhé?”
“Không cần đâu,” Cố Tuế An lắc đầu, tay còn đang khẽ đung đưa quả dưa hấu lớn cỡ nắm tay mới mọc ngoài vườn, “Chỉ là đang cảm thán cho số phận bi thảm của một vai pháo hôi mà thôi.”
Tứ Hỉ tròn xoe mặt nhỏ, ngơ ngác hỏi:
“A?”
“Ngài nói gì nô tỳ nghe chẳng hiểu gì cả.” — Cô nương nhà nàng lúc nào cũng thích nói mấy lời khó hiểu như vậy.
“Vì ta và ngươi… khác nhau.” — Là khác biệt cả về thời đại.