Sau Khi Thái Tử Đăng Cơ, Biểu Muội Nhỏ Nhoi Bị Cưỡng Ép Đoạt Lấy

Chương 17

Trước Sau

break
Nàng từng ôm hy vọng sẽ tìm lại được ngôi làng ấy, nhưng cảnh vật đã đổi thay, người xưa chẳng còn, tất cả chỉ còn là giấc mộng xa vời.

Trong xã hội phong kiến không một chút quyền tự do này, nàng giống như kẻ đứng ngoài thế cuộc, chỉ có thể lặng lẽ tìm cách sinh tồn.

Đêm đã khuya, thư phòng Đông Cung vẫn rực sáng ánh đèn lưu ly, cả gian phòng sáng như ban ngày.

Lý Trọng Yến ngồi nghiêm trang sau án thư, ánh nến chập chờn soi lên gương mặt tuấn tú, ánh sáng mờ ảo lại càng tôn lên khí thế lạnh lùng, uy nghi không nói thành lời.

Hắn đọc thư do ám vệ đưa tới, trầm ngâm một lát rồi khóe môi khẽ nhếch thành nụ cười lạnh đầy mỉa mai, ánh mắt dần trở nên u tối, lạnh lẽo.

Nhị đệ của hắn, quả nhiên không an phận. Dám lén lút chiếm giữ một mỏ sắt ở Ký Châu, còn bí mật rèn binh khí. Chỉ e khắp nơi đều có tư binh mà hắn âm thầm nuôi dưỡng.

“Giang Việt, bảo Giang Hồi tiếp tục điều tra, lần này ta sẽ đích thân đi một chuyến.”

Chuyến nam hạ này, một là để tiêu diệt bọn phỉ, hai là để hắn tận tay đập tan sào huyệt của nhị đệ ở Giang Lăng – quận sát bên Ký Châu.

“Tuân mệnh.” Giang Việt nhận lệnh, đang định lui xuống thì—

“Khoan đã.”

“Điện hạ còn điều gì phân phó?”

Lý Trọng Yến nhớ đến lời mẫu hậu nhắc đến chuyện có nam nhân khác tiếp cận Cố Tuế An, liền trầm giọng:

“Ngươi sắp xếp Giang Yên ở bên cạnh Cố Tuế An.”

Giang Việt thoáng sửng sốt. Chẳng phải là muốn giám sát Cố cô nương sao? Tính chiếm hữu của điện hạ thật là càng lúc càng mãnh liệt…

“Dạ, thuộc hạ tuân mệnh.”

“Chờ đã.” Lý Trọng Yến khép mắt, khẽ phất tay, giọng nhẹ đi:

“Thôi, không cần nữa.”

Tuế Tuế là người hiền lành, hắn nên tin nàng.

Giang Việt vẻ mặt mù mịt đi ra ngoài. Điện hạ nhà ta đúng thật như tiết trời tháng bảy, sáng nắng chiều mưa, chẳng đoán được đâu mà lần.

Sáng sớm hôm sau, Lý Trọng Yến cưỡi ngựa dẫn theo đoàn người chuẩn bị xuất chinh.

Thái tử điện hạ vận kỵ trang màu đen huyền viền bạc, vóc dáng oai vệ, thần sắc phấn chấn, khí thế bức người.

Đến gần cổng thành, hắn vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc ấy. Biết nàng sẽ không đến tiễn, ánh mắt hắn lập tức trở nên lạnh như băng tuyết.

Giang Việt cưỡi ngựa sát bên, nhìn Thái tử sắc mặt trầm ngắt, sống lưng như bị gió lạnh lùa qua, rụt cổ không dám lên tiếng.

“Xuất phát!” – Giọng Lý Trọng Yến lạnh lẽo như sương mù mùa đông, vừa dứt lời đã thúc ngựa phi như gió rời khỏi cổng thành.

Đám Hắc Giáp Vệ theo sát phía sau, vó ngựa dồn dập vang rền, cuốn theo bụi mù mịt, rất nhanh đã khuất dạng nơi cuối đường.

Còn Cố Tuế An, vì cả đêm trằn trọc không ngủ, sáng hôm sau đến tận gần trưa mới tỉnh dậy.


Nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng sớm rực rỡ chiếu rọi khắp sân vườn, Cố Tuế An không kìm được liền vươn vai một cái thật dài.

Tứ Hỉ và Xuân Lan nghe thấy trong phòng có động tĩnh, liền đẩy cửa bước vào.

“Cô nương, cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi. Vừa nãy Trình ma ma có tới, dặn sau khi dùng bữa trưa thì mời ngài qua viện của phu nhân một chuyến.” – Xuân Lan vừa nói vừa bưng chậu nước rửa mặt đặt vào trong phòng.

“Ta biết rồi.” – Cố Tuế An uể oải bò xuống giường, rồi chậm rãi đi tới phòng rửa mặt.

Một lát sau, nàng đã rửa mặt xong, theo Tứ Hỉ ra ngồi trước bàn trang điểm.

Tứ Hỉ cẩn thận chải tóc cho nàng, vừa chải vừa không nhịn được thở dài cảm thán:

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc