Sau Khi Thái Tử Đăng Cơ, Biểu Muội Nhỏ Nhoi Bị Cưỡng Ép Đoạt Lấy

Chương 16

Trước Sau

break
Hậu viện còn rộng hơn, khoảng ba trăm mét vuông. Ở đó, nàng tự tay trồng đủ loại cây ăn trái dọc theo tường: nào là cây anh đào, cây đào, cây lê, cả cây quýt nữa. Riêng cây quýt là giống do nàng lai tạo, chọn lọc kỹ lưỡng để ra giống quýt đường, thơm ngọt đặc biệt.

Đến Tết mà thiếu quýt đường thì còn ra gì nữa!

Dù khu vườn này nằm sát tường ngoài Cố phủ, nhưng vẫn thuộc khuôn viên phủ, nên nàng cũng không lo kẻ trộm lẻn vào.

Ngay bên hiên nhà, nàng còn dựng một giàn nho. Giờ đây, giàn nho đã phủ đầy lá xanh mướt và từng chùm quả tròn căng, một vài nhánh còn bò dài lên tận mái nhà.


Ngoài một số loại rau củ thường thấy, Cố Tuế An còn trồng thêm vài giống khác, từng luống được sắp xếp ngay hàng thẳng lối, phân chia rõ ràng bằng những tấm đá phiến.

Trong sân còn có một ao nhỏ, đặt sẵn một xe chở nước để tưới cho đám rau ấy. Ao cũng được nàng trồng thêm sen, vừa đẹp mắt vừa hữu dụng.

Khi còn ở hiện đại, nàng từng nghĩ sau khi về hưu sẽ mua một mảnh sân như thế này để sống an nhàn. Không ngờ đâu, giờ lại được nếm trước cuộc sống về hưu mơ ước.

Đêm xuống, Cố Tuế An nằm trên giường, trằn trọc suy nghĩ.

Nam nữ chính sắp gặp nhau, cốt truyện cũng sẽ từ từ mở ra.

Để không trở thành vật cản giữa hai người họ, phá hỏng âm mưu Hoàng hậu muốn gả nàng cho Lý Trọng Yến, nàng vẫn nên sớm tìm một nam nhân đáng tin mà đính hôn cho yên chuyện.

Tốt nhất là người không còn cha mẹ, lớn lên tính tình tốt, lại không trăng hoa, càng không nạp thiếp – kiểu người như thế mới đáng để nàng tin cậy.

Nghĩ đến đây, Cố Tuế An chợt chùng lòng. Loại nam nhân này ở hiện đại đã hiếm đến đáng thương, huống hồ là ở thời này.

Trong sách, người duy nhất phù hợp với những điều kiện nàng mong muốn chỉ có Tống Vọng Sinh – nam phụ đem lòng yêu nữ chính.

Tống Vọng Sinh là Trạng Nguyên khoa thi năm sau, quê ở Ký Châu, là hàng xóm cạnh nhà nữ chính khi nàng còn chưa được đón về phủ Hầu.

Từ nhỏ, gia cảnh Tống Vọng Sinh đã nghèo túng, cha mất sớm, một tay mẫu thân gắng gượng nuôi lớn.

Dù từng nếm đủ khổ cực nhân gian, tính tình hắn vẫn hiền lành ôn hoà, luôn nuôi chí thi đậu làm quan tốt, vì nước vì dân.

Về sau, mẫu thân Tống Vọng Sinh mắc bệnh nặng, không có tiền chữa trị, chính nữ chính Nguyễn Lưu Tranh đã đứng ra giúp đỡ, chi tiền chữa trị cho bà.

Dẫu rằng cuối cùng bà vẫn không qua khỏi, Tống Vọng Sinh vẫn luôn khắc ghi ân tình ấy trong lòng.

Về sau khi thi đậu, hắn không ít lần âm thầm giúp đỡ nữ chính – kiểu người thuộc về phái lặng lẽ hy sinh.

Tuy Tống Vọng Sinh là người rất tốt, nhưng trong hậu cung của nữ chính, những người như vậy chẳng mấy khi có kết cục tốt, rất dễ trở thành vật hi sinh.

Cố Tuế An nghĩ, tốt nhất vẫn nên tìm một nam nhân chưa từng xuất hiện trong truyện thì hơn, vì mười người xuất hiện thì hết tám chín đều mê mẩn nữ chính cả rồi.

Ai… giá mà không phải gả chồng thì tốt biết bao.

Nàng ngẩng đầu nhìn ánh trăng tròn ngoài cửa sổ, lòng dâng lên một nỗi buồn man mác.

Nếu có thể quay về nhà thì tốt quá. Dù bề ngoài đã cố gắng hòa nhập với cuộc sống nơi đây, nhưng trong lòng nàng vẫn luôn chất chứa một nỗi cô đơn không cách nào nguôi ngoai.

Nàng cũng từng nghĩ đến chuyện tìm đường quay về, nhưng bản thân đến đây bằng cách nào, nàng còn không biết nữa là…

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc