Sau Khi Sủng Thiếp Tái Giá, Thanh Lãnh Quyền Thần Cường Thủ Hào Đoạt

Chương 29: Thưởng thức tay nghề

Trước Sau

break

Thanh âm lạnh lẽo của Bùi Yến Chi truyền tới, khiến Minh Tường nghe vào trong tai liền hối hận vô cùng.

Y sao lại hiếu kỳ như vậy, còn để chính chủ bắt gặp, bị nghe thấy rõ ràng.

"Đại nhân..."

Minh Tường xoay người nhìn về phía Bùi Yến Chi, lộ ra vẻ ngượng ngùng mà cười.

"Gần đây Tào tư chính chẳng phải đang tra một vụ án mạng hay sao? Ngươi cũng theo đó một chuyến đi."

Dứt lời, Bùi Yến Chi liền quay người rời đi, hôm nay hắn còn hẹn gặp quan phủ để bàn bạc chính sự.

Nghe lời ấy, vẻ mặt Minh Tường như đưa đám.

Tào tư chính tra án, đó đều là những vụ án khó nhằn nhất ở Đại Lý Tự.

Điều khiến người e ngại hơn cả là, ai mà chẳng biết Tào tư chính mắng người không hề lặp từ, dù gan sắt lòng đồng, cũng có thể bị mắng đến muốn khóc.

Đại nhân hẳn là ghét hắn nhiều lời, mới cố ý đưa hắn đến chỗ Tào tư chính rèn giũa.

Thành Hoa đứng bên, vẻ mặt hả hê như thấy người gặp họa, vươn tay vỗ vai đối phươg: "Minh đại nhân, ngươi phải nên cảm thấy may mắn, hôm nay tâm tình gia cũng không tệ lắm."

Bằng không, e rằng không chỉ đơn giản là đưa Minh Tường tới Tào tư chính bên ấy.

Minh Tường bất đắc dĩ gật đầu, quả là do mình nhiều lời lắm miệng.

Trong Bùi phủ, khi ánh trăng nhàn nhạt phủ bóng, Hương Ngưng cùng Bích Đào thầm bàn bạc muốn ra ngoài một chuyến.

Ban ngày chủ tử không ở phủ, hai nàng chỉ định đi ra ngoài một canh giờ, cũng không trì hoãn chuyện gì lớn.

Vừa hay, Hương Ngưng vốn đã dự tính ra ngoài làm chút việc từ trước.

Sau khi tới chào hỏi tiểu tư bên Thanh Dật cư, Hương Ngưng và Bích Đào liền rời phủ.

Bùi phủ không quá câu nệ chuyện nha hoàn ra ngoài, dù sao khế bán thân của các nàng đều ở trong tay, dẫu có chạy trốn cũng dễ dàng bị bắt về, đánh cho một trận cũng chẳng ai bênh vực.

Cõi đời này, thân làm nô tỳ, xưa nay vốn là thân phận thấp hèn, bị người ta giẫm dưới chân mà sống.

Ra khỏi phủ, Hương Ngưng và Bích Đào chia nhau hành sự.

Trước đó từng hỏi qua Từ bà tử, hôm nay Hương Ngưng một đường thẳng đến phường thêu ở phố Thuận Lợi.

Vừa đến nơi, nàng ngẩng đầu nhìn lên, thấy rõ bốn chữ lớn viết trên biển: Phường thêu Như Ý.

Tuy khách khứa ra vào không đông, song ai nấy đều ăn vận sang quý, xem ra phóng tay cũng không ít.

Nàng lấy từ trong bọc ra mấy chiếc khăn tay thêu tinh xảo, định trước đưa cho phường thêu xem qua, nếu được thì tiếp tục trao đổi.

Nghĩ thế, nàng hít sâu một hơi, cất bước tiến vào trong.

Một tú nương bên trong nhìn thấy Hương Ngưng, liền niềm nở tiến tới hỏi han:

"Cô nương tới là muốn mua thêu phẩm hay bán thêu phẩm vậy?"

Thấy tay nàng ôm một gói nhỏ, tú nương liền lên tiếng dò hỏi, Hương Ngưng mỉm cười đáp:

"Muốn bán chút thêu phẩm để phụ giúp việc nhà."

Tú nương nghe vậy liền hiểu, ý bảo nàng đưa gói đồ tới.

Sau khi xem qua mấy món thêu tay của Hương Ngưng, tú nương gật đầu khen:

"Thêu pháp rất khá, mũi chỉ đều đặn chắc chắn, không tệ, phường thêu Như Ý chúng ta đồng ý thu nhận."

Nghe được câu ấy, Hương Ngưng nhẹ nhàng thở ra. Như vậy, những khi nhàn rỗi, nàng có thể dựa vào tay nghề thêu thùa kiếm chút tiền, từng bước gom góp đủ bạc chuộc thân.

"Lý nương tử, ngươi mau tới xem!"

Tú nương kia còn định nói thêm gì, chợt nghe có người bên kia cất tiếng gọi.

Nàng ấy để lại một câu: "Chờ một lát", rồi vội vã bước sang.

"Bức Mẫu đơn phượng hoàng đồ này, màu chỉ thêu quá rối rắm, đuôi phượng hoàng và cánh mẫu đơn nhìn qua chẳng ăn nhập gì cả!"

Một giọng nói có phần ồn ào truyền đến, ngay sau đó là tiếng Lý nương tử nghiêm khắc răn dạy.

Hương Ngưng trầm ngâm chốc lát, rồi bước tới gần nơi Lý nương tử đang đứng.

"Nếu không ngại, hay để ta thử xem?"

Nàng mở lời nhẹ nhàng. Mấy tú nương vây quanh đưa mắt nhìn nhau, có người lên tiếng:

"Đây là bức Mẫu đơn phượng hoàng đồ do phu nhân phủ nha đặt riêng, nếu thêu hỏng, ngươi có đền nổi không?"

"Thế nhưng các ngươi hiện tại cũng đâu có cách nào khác?"

Hương Ngưng chẳng để ý lời mỉa mai, chỉ bình thản nói.

Người nọ vừa định phản bác, thì Lý nương tử đã ngắm nhìn Hương Ngưng hồi lâu rồi lên tiếng:

"Vậy làm phiền cô nương xem thử một phen."

Có Lý nương tử lên tiếng, những người khác cũng đành im lặng, lui ra nhường chỗ.

"Nhắc ngươi một câu, bức Mẫu đơn phượng hoàng này giá trị trăm lượng hoàng kim, nếu thêu hỏng... hừ."

Người vừa nói là Du nương tử có tay nghề thêu tốt nhất của phường thêu Như Ý. Vừa thấy bức thêu bị hỏng, nàng ta đã nảy sinh ý định ra tay.

Nhưng trước đó nàng ta từng tranh chấp với Lý nương tử, muốn chờ người ta mở lời cầu xin trước, thì lại bị Hương Ngưng chen ngang.

Nàngta muốn xem thử, nữ tử chẳng biết từ đâu tới này, định chữa bức thêu quý ra sao.

Chỉ thấy Hương Ngưng ngắm nghía hồi lâu, rồi cầm kim, chọn chỉ, bắt tay vào tu bổ.

Chưa đến nửa khắc, Lý nương tử đã kinh ngạc nhìn bức thêu vừa được sửa sang.

"Màu sắc pha trộn, lại hóa thành bảy sắc cầu vồng, lông đuôi phượng hoàng cùng cánh hoa mẫu đơn giao thoa, thực là tuyệt diệu."

Nói xong, mọi người đồng loạt gật đầu tán thưởng.

Ai nấy đều không tiếc lời khen, cấu tứ tinh tế, khác biệt hẳn với bức thêu mẫu đơn phượng hoàng thông thường, quả là có thêm nhiều nét khéo léo.

Du nương tử thấy cảnh đó, sắc mặt có phần khó coi.

"Lý nương tử, ta còn có việc, xin cáo lui trước."

Hương Ngưng đặt kim thêu xuống, xoay người rời đi.

Lý nương tử cầm theo một cuộn khăn thêu, đuổi theo:

"Cô nương xin dừng bước, ta còn chưa biết quý danh."

Nghe vậy, Hương Ngưng dừng chân đáp: "Nương tử cứ gọi ta là Hương Ngưng là được."

"Hương Ngưng, tên hay lắm. Sau này bất kể cô nương có bao nhiêu thêu phẩm, ta đều thu. Ngoài ra, bức thêu này là đơn đặt của khách quý, nếu cô nương thêu tốt, liền giao cho cô nương."

"Đợi khi bạc đến tay, phân ngươi một phần mười."

Lý nương tử vốn định mời nàng về làm thuê cho phường thêu, nhưng vừa nhìn cách nàng ăn mặc, liền đoán đây là nha hoàn của nhà giàu, không tiện hỏi thêm.

Song nếu có thể hợp tác dài lâu, dựa vào tay nghề ấy, sinh ý của phường thêu át hẳn ngày càng phát đạt.

Nàng ấy muốn kết một mối thiện duyên, biết đâu sau này nàng chuộc thân rồi, còn có thể mời về làm việc chính thức.

Hương Ngưng nhìn ra ý tứ trong mắt đối phương, mỉm cười nhận lấy: "Đa tạ nương tử đã cho ta cơ hội này."

Dứt lời cảm tạ, nàng liền rời khỏi.

Vừa ra đến cửa phường thêu, lại chạm mặt một người không ngờ tới.

"Tam thiếu gia."

"Ngươi là... người trong phòng đại ca, hôm trước chăm sóc hoa trong nhà ấm?"

Bùi Minh Tu ngẫm nghĩ một lát mới nhớ ra nàng là ai. Hương Ngưng gật đầu nhẹ.

"Phải rồi, vẫn luôn không có cơ hội đưa lại, cây trâm này là của ngươi?"

Thấy nàng gật đầu, Bùi Minh Tu từ trong áo lấy ra một cây trâm bạc đơn giản đưa tới.

Thấy cây trâm ấy, mắt Hương Ngưng thoáng mở lớn: "Sao trâm này lại ở trong tay ngài?"

"Bữa trước ta đi ngang qua, thấy nó trong bụi cỏ, trên thân còn khắc tên ngươi."

"Chỉ là trong phủ nhiều người nhiều mắt, nếu trước mặt kẻ khác mà đưa cho ngươi, e rằng ngươi sẽ gặp phiền toái."

Bùi Minh Tu cười nhẹ, sắc mặt thoáng hiện chút ngượng ngùng, dẫu sao thân phận của hắn trong phủ cũng không rõ ràng.

Không phải chủ tử, cũng chẳng phải hạ nhân, nếu tùy tiện đưa trâm cho nàng, tất nhiên sẽ khiến nàng bị bàn tán.

"Tam thiếu gia là chủ tử, lời này đáng ra nên để nô tỳ nói mới phải."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc