Nha hoàn Xuân Lan tiến lên một bước đẩy cửa ra, Đổng Nghiên chậm rãi bước vào.
Bùi Nhị phu nhân xuất thân từ gia đình thương nhân, tất nhiên là tài đại khí thô, trên đầu cắm đầy châu ngọc quý giá phi phàm.
Hiện giờ toàn bộ chi phí ăn mặc của nhị phòng đều do Đổng Nghiên chi trả. Bởi vậy, nghe được câu nói kia của bà ta, Bùi Trí Xa liền sửng sốt.
Hưu thê là chuyện tuyệt đối không thể, nếu hưu thê, chi phí ăn mặc của ông ta lấy đâu ra.
“Phu nhân sao lại tới đây?”
Bùi Trí Xa muốn buông Ngọc Trân ra, bước lên một bước, nhưng lại bị Ngọc Trân níu chặt cánh tay, không thể động đậy.
Xuân Lan đem ghế dọn tới cửa, mời Đổng Nghiên ngồi xuống.
“Vậy còn phải cảm ơn thị thiếp mới nạp của nhị gia, đã chọc Lão phu nhân không vui. Bắt đầu từ ngày mai, toàn bộ Bùi phủ, đều phải đến hầu hạ Lão phu nhân sớm tối rồi.”
Đổng Nghiên cúi đầu chỉnh trang y phục của mình, khi Bùi Trí Xa còn chưa nói ra lời nào, bà ta ngẩng mắt nhìn về phía Ngọc Trân.
“Nhị gia muốn nạp thiếp, ta cũng không ngăn cản. Nhưng ngài có biết vì sao lúc trước ngài muốn nạp nàng ta, ta lại không thuận theo không?”
“Không nói đến cốt cách tính tình thế nào, Ngọc Trân xuất thân hoa lâu. Nhị gia nạp nàng ta vào cửa, là đặt thể diện nhị phòng chúng ta ở đâu?”
Bà ta đã chọn cho lão biết bao nhiêu thị thiếp gia thế trong sạch, kết quả cuối cùng, vẫn bị hồ mị tử này câu dẫn đi.
Vì ả, Bùi Trí Xa lần đầu tiên đánh bà ta.
Sau trận đánh đó, lòng Đổng Nghiên liền hoàn toàn nguội lạnh.
“Nữ nhân hoa lâu thì sao? Thiếp cũng chỉ hầu hạ qua có một mình nhị gia.”
Ngọc Trân hừ lạnh một tiếng nói ra. Đổng Nghiên trong mắt mang theo vài phần khinh miệt nói: “Hầu hạ qua mấy người, ngươi trong lòng tự rõ. Không nói ra, đó là vì ta còn muốn giữ thể diện cho nhị gia đó.”
“Nhị phòng vốn dĩ không phải con trai trưởng của Lão phu nhân. Nhị gia trong triều còn chỉ là một tu soạn lục phẩm, thấp cổ bé họng. Ngươi nếu thật sự vì nhị gia mà lo nghĩ, thì phải cụp đuôi làm người, bớt gây phiền phức cho y.”
Những lời của Đổng Nghiên từng câu từng chữ đều như một con dao đâm vào lòng Ngọc Trân và Bùi Trí Xa.
Ngọc Trân kéo Bùi Trí Xa, bất mãn lắc lắc cánh tay ông ta.
“Bớt làm những trò câu dẫn rẻ tiền đó đi. Ta trước đây không động đến ngươi, là lười so đo với ngươi, nhưng xem ra, ngươi vẫn chưa hiểu ý ta.”
Dứt lời, bà ta giơ tay, Xuân Lan phía sau tiến lên, đối với Bùi Trí Xa hành lễ.
“Phu nhân đã thỉnh một ma ma về để giáo dưỡng lại cho Ngọc di nương, là người xuất thân từ trong cung, chắc chắn có thể dạy dỗ di nương đi vào quy củ, không làm nhị gia mất mặt.”
Xuân Lan vươn tay liền bẻ ra tay Ngọc Trân đang níu Bùi Trí Xa, rồi lôi kéo nàng ta xuống giường.
Ngọc Trân vì muốn tố khổ với Bùi Trí Xa, chỉ mặc một bộ y phục mỏng manh, lụa mỏng như ẩn như hiện, dáng người quyến rũ càng thêm thu hút ánh nhìn.
Khiến những gã sai vặt ở cửa liên tiếp liếc nhìn.
“Còn nhìn nữa ta móc mắt các ngươi ra!”
Bùi Trí Xa vội vàng cởi áo ngoài của mình phủ thêm cho Ngọc Trân.
“Đổng Nghiên! Ngươi làm gì vậy?!”
Ông ta ngẩng đầu nhìn Đổng Nghiên, lại thấy ánh mắt bà ta lạnh lẽo nói: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Nhị gia ở Bùi phủ có địa vị thế nào, trong lòng không rõ sao?”
“Nàng ta nếu tiếp tục không tuân thủ quy củ, khó bảo toàn tương lai sẽ gây họa lớn gì. Ta đây là đang giúp nàng ta. Dẫn đi, học không xong quy củ thì không được cho nàng ta cơm ăn.”
Nghe lời này, Ngọc Trân nức nở, trực tiếp bị Xuân Lan bịt miệng lôi ra ngoài.
Bùi Trí Xa trơ mắt nhìn, nhưng không thể làm gì.
Mục đích đạt thành, Đổng Nghiên cũng đứng dậy rời đi. Bà ta lúc trước bị vẻ ngoài của Bùi Trí Xa mê hoặc, một lòng chỉ nghĩ gả cho ông ta.
Nào ngờ, hôn nhân sau này của hai người ngày càng lụn bại.
Tính tình của Bùi Vĩnh Thành kia, quả thực không khác gì Bùi Trí Xa.
Hai người đều là một tay chơi phong lưu.
Giáo huấn xong lão tử, Đổng Nghiên liền đi Lăng Ba Quán, xử trí mấy thị thiếp của Bùi Vĩnh Thành, còn để lại hai lão ma ma cai quản hắn ta.
Cưỡng chế Bùi Vĩnh Thành, khoa khảo năm sau, nếu tiếp tục thi rớt, bà sẽ vứt hắn ta ra ngoài, mặc hắn ta tự sinh tự diệt.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này, hắn ta nếu dám tiếp tục lăng nhăng với nha hoàn trong nhà, hoặc là đi ra ngoài uống rượu ở hoa lâu, bà sẽ đánh gãy chân hắn ta.
Bùi Vĩnh Thành vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, thật sự không nghĩ ra, nhị phòng này, ai lại chọc mẫu thân hắn ta không vui.
Nhưng khổ thì hắn ta phải chịu khổ rồi.
Chuyện của nhị phòng, tự nhiên có người đi Ninh Phúc Cư báo cho Bùi lão phu nhân.
Bùi lão phu nhân hài lòng gật đầu. Lúc trước bà chính là nhìn trúng tính tình sấm rền gió cuốn này của Đổng Nghiên. Hiện giờ Bùi gia giao cho đối phương xử lý, cũng coi như là không dùng sai người.
Sáng sớm hôm sau, Bùi Yến Chi đang chuẩn bị đứng dậy đi Đại Lý Tự, liền nghe được bên ngoài có vài phần ồn ào.
Dường như là tiếng ai đang khóc.
Hắn nhíu mày, khoác thêm áo ngoài đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa liền thấy Hương Ngưng và Bích Đào cách đó không xa.
Hương Ngưng đôi mắt đỏ hoe, khẽ nức nở, Bích Đào trong miệng còn lẩm bẩm: “Cái Thanh Trúc kia rõ ràng là cố ý.”
“May mà lúc ấy tỷ tỷ tránh kịp, nếu không bát cháo kia mà đổ hết lên người tỷ tỷ, thì chẳng phải sẽ để lại một vết sẹo lớn sao.”
Bích Đào trong tay cầm thuốc thoa cho Hương Ngưng, Hương Ngưng giơ tay lau khóe mắt những giọt nước mắt đang không tự chủ chảy xuống.
“Không sao, nàng ta cũng chẳng được gì tốt đẹp.”
Khoảnh khắc bị Thanh Trúc va vào, Hương Ngưng liền trở tay giữ nàng ta lại, cả hai đều bị bát cháo kia hắt trúng vào người. Thanh Trúc chắc hẳn bị thương còn nặng hơn nàng.
“Đúng vậy, đúng vậy, tỷ tỷ thông minh, nhưng nói trắng ra, chúng ta là nô tỳ, dù bị thương cũng phải hầu hạ chủ tử. Ta là lo lắng vết thương của tỷ tỷ.”
Bích Đào thở dài, vết thương ở lưng còn chưa lành, hiện giờ trên tay lại thêm một mảng.
Hương Ngưng mở miệng, vừa chuẩn bị đáp lời, liền nhìn thấy Bùi Yến Chi đứng ở cửa phòng.
Ánh mắt nam nhân có vài phần lạnh lẽo, khuôn mặt ẩn trong màn sương mù buổi sớm, nhìn không rõ.
Nàng vội vàng kéo tay áo xuống: “Gia, ngài tỉnh rồi, nô tỳ lập tức đi hầu hạ ngài rửa mặt.”
Nói đoạn, nàng đứng dậy đi về phía phòng của Bùi Yến Chi, mà Bùi Yến Chi đã sớm bước vào.
Hương Ngưng vừa định đi múc nước, đã bị Bùi Yến Chi gọi lại. Nàng có chút nghi hoặc đi qua, ngay sau đó, Bùi Yến Chi vươn tay, kéo nàng vào lòng.
Hắn nắm lấy cổ tay nàng, đúng vào chỗ da thịt bị bỏng.
Lực đạo Bùi Yến Chi siết chặt, không nói một lời, duy chỉ có đôi đồng tử như chim ưng, nhìn chằm chằm nàng.
Hương Ngưng nhíu mày, sắc mặt có vài phần tái nhợt.
“Đau…”
Ngay khi lực đạo trong tay Bùi Yến Chi còn muốn tăng thêm, Hương Ngưng rốt cuộc cũng kêu lên một tiếng “đau”.
“Ta còn tưởng rằng, ngươi không biết đau đấy.”
Bùi Yến Chi nới lỏng lực đạo, dùng ngón tay kéo lấy ống tay áo nàng, để lộ một mảng đỏ lựng còn chưa tan.
“Ngươi không phải rất sắc sảo sao? Sao mỗi lần đến chỗ ta, đều như người câm vậy.”
“Bên cạnh ta không cần người câm hầu hạ.”
Chỉ nhìn thoáng qua, Bùi Yến Chi liền buông lỏng cổ tay Hương Ngưng. Hương Ngưng lảo đảo vài bước, lùi lại phía sau.
Bùi Yến Chi cũng không biết sự bực bội trong lòng từ đâu mà đến, chỉ biết, hắn không thích trên làn da hoàn hảo không tì vết này có vết thương gì.
Nghe vậy, Hương Ngưng lập tức hiểu ý, rồi sau đó quỳ xuống: “Gia thương tiếc nô tỳ, nhưng nô tỳ không thể ỷ vào sự sủng ái gia ban mà đi khi dễ người khác, hơn nữa, Thanh Trúc đã hầu hạ gia lâu như vậy rồi…”
“Hương Ngưng, ngươi chỉ cần nhớ kỹ một chuyện, nếu không muốn cùng Thanh Trúc rơi vào kết cục giống nhau, vậy ngươi phải trở nên hữu dụng hơn nàng ta.”
“Bởi vì bên cạnh ta, không cần người vô dụng.”
Giọng Bùi Yến Chi vừa dứt, Hương Ngưng ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt phiếm hồng chứa đựng sự ủy khuất, nước mắt như sắp rơi nhưng chưa rơi.
Tay hắn lại lần nữa siết chặt, ánh mắt u ám.
Dưới bầu trời này, sao lại có người khóc lên còn xinh đẹp hơn cả cười, khiến làm người ta chỉ muốn đè ra bắt nạt.