Minh Tường nghe Bùi Yến Chi hỏi chuyện, khẽ gật đầu: “Đúng vậy, Khánh Vương điện hạ đã tổ chức một buổi đánh giá, cố ý mời mấy nhà thương hộ ở Lăng An đến kinh thành, trong đó có cả cửa hàng của Đường thị.”
Nghe xong lời Minh Tường nói, Bùi Yến Chi tựa lưng vào ghế, ngón tay khẽ gõ lên tay vịn.
Khánh Vương…
“Ta nhớ, con gái Khánh Vương là Huệ Hòa quận chúa có phải sắp mừng sinh nhật không?”
“Đúng vậy, qua một thời gian nữa là đến, Bùi phủ chắc hẳn đã nhận được thiệp mời của Khánh Vương phủ.”
Minh Tường đứng một bên đáp lời Bùi Yến Chi. Nghe xong, Bùi Yến Chi hơi hé mắt: “Hiểu rồi.”
Dứt lời, hắn đứng dậy: “Nếu Lộ Vi Dân vào kinh, hãy theo dõi sát sao hắn.”
Nếu Lộ Vi Dân thật sự có liên quan đến chuyện ở Lăng An, vậy Khánh Vương trong đó sẽ đóng vai trò gì?
Bùi Yến Chi vươn tay xoa nhẹ thái dương, chỉ cảm thấy đau đầu dữ dội.
Minh Tường gật đầu đồng ý: “Đại nhân yên tâm, thuộc hạ sẽ theo dõi sát sao Lộ Vi Dân.”
Hai người thương nghị xong mọi việc, Bùi Yến Chi liền trở về Bùi phủ.
Đến Mặc Tùng Uyển, hắn nhìn thấy cả viện đầy hoa, rồi đi sâu vào bên trong. Mộc phù dung đã sớm được Hương Ngưng cho người sắp xếp gọn gàng.
Những bông hoa với màu sắc khác nhau nở rộ theo từng khóm dày, khiến cả Thanh Dật Cư trở nên rực rỡ.
Hương Ngưng tay cầm chiếc rổ, đang nhặt những cành hoa rụng xuống. Nàng đứng giữa bụi hoa, khẽ cúi đầu nói chuyện với Bích Đào đang ngồi xổm dưới đất.
Khóe môi cô nương nở một nụ cười mỉm, khi cười, hàng mi cong cong, trông rất vui vẻ.
Cũng không biết Bích Đào nói gì, sắc mặt Hương Ngưng đỏ bừng, tay cầm một cành hoa nhẹ nhàng đánh vào vai Bích Đào.
“Gia?”
Thành Hoa bưng một chậu hoa đi vào, nhìn thấy Bùi Yến Chi đứng ở cửa Thanh Dật Cư không vào, liền lên tiếng gọi một câu.
Nghe thấy câu này, Bùi Yến Chi lấy lại tinh thần, khẽ “ừm” một tiếng.
“Mọi chuyện đã ổn thỏa chưa?”
Thành Hoa cười gật đầu: “Đều đã ổn thỏa, theo phân phó của ngài, hoa cỏ đều đã được tặng cho Đại phu nhân và Lão phu nhân rồi.”
Nói xong, Thành Hoa lén lút nhìn thoáng qua Bùi Yến Chi, rồi nói: “Hương Ngưng cô nương trông cũng rất vui vẻ.”
“Ta có hỏi nàng sao?”
Bùi Yến Chi lạnh nhạt nói một câu, ánh mắt khẽ quét qua, Thành Hoa vội vàng cúi đầu: “Là thuộc hạ lắm lời.”
Sau khi y dứt lời, Bùi Yến Chi đã đi về phía phòng ở Thanh Dật Cư. Thành Hoa nhìn bóng lưng hắn, nhún vai.
Tuy không hỏi, nhưng ánh mắt Bùi Yến Chi nhìn chằm chằm Hương Ngưng sắp muốn lủng một lỗ đến nơi rồi.
Thành Hoa cũng không dám nghĩ, nếu một ngày nào đó, gia thật sự để tâm đến Hương Ngưng, thì sẽ sủng ái nàng đến mức nào.
Y ôm chậu hoa trong tay đi đến bên cạnh Hương Ngưng nói: “Hương Ngưng, gia đã về rồi, ngươi mau đi hầu hạ đi.”
“Ta đi ngay đây.”
Nghe vậy, Hương Ngưng đặt cành hoa vào rổ, bước ra khỏi biển hoa này.
Ai có thể nghĩ Bùi Yến Chi lại mua nhiều đến vậy, may mà Thanh Dật Cư đủ rộng, có thể đặt được nhiều hoa như thế.
Nàng đi vào trong phòng, đặt chiếc rổ trong tay sang một bên.
“Gia đã về rồi sao? Nô tỳ đi múc nước tắm gội cho ngài.”
Bùi Yến Chi đang ngồi trên giường, nghe thấy câu này, ngẩng mắt nhìn về phía Hương Ngưng vừa bước vào.
Có lẽ ngâm mình trong biển hoa một thời gian dài, trên người nàng đều nhiễm chút mùi hoa.
Mặc dù giữa hai người cách một khoảng cách, Bùi Yến Chi vẫn có thể ngửi thấy.
“Đi đi.”
Trong đầu chợt hiện lên chút hình ảnh cũ kỹ, Bùi Yến Chi thu hồi tầm mắt, chén trà trong tay cũng bị siết chặt.
Hương Ngưng gật đầu, xoay người rời đi, phân phó người đi nấu nước.
Có cuốn sách cẩm nang mà gã sai vặt trước đây đưa cho, Hương Ngưng hầu hạ Bùi Yến Chi quả thật càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Bùi Yến Chi ban ngày hầu như không ở Bùi phủ, chỉ tối về dùng bữa, nghỉ ngơi xong, sáng sớm liền rời đi.
Thời gian còn lại, Hương Ngưng có thể tự do sắp xếp, so với trước đây hầu hạ Bùi Đại phu nhân ở Quỳnh Hoa Viện, phải nói là nhẹ nhàng hơn biết bao nhiêu.
Phòng bếp nhỏ rất nhanh liền đun nước xong, dọn lên gian nhà phụ. Hương Ngưng đổ không ít nước lạnh vào, khom lưng điều chỉnh nhiệt độ nước.
Bùi Yến Chi đi tới thì nhìn thấy Hương Ngưng vén gọn mái tóc rủ xuống, bàn tay ướt đẫm thấm ướt vài giọt nước, tí tách rơi vào bồn tắm.
Cô nương cong người, vòng eo mềm mại yếu ớt dường như có thể tùy ý hắn bẻ cong thành bất kỳ góc độ nào.
Hương Ngưng nhíu mày, luôn cảm giác phía sau có một ánh mắt, nóng rực như muốn xuyên thủng cả người nàng.
Nàng lắc lắc tay, đứng thẳng lưng, vừa quay lại liền thấy Bùi Yến Chi đứng ở cửa.
“Gia? Nước đã xong rồi.”
Hương Ngưng suýt nữa bị Bùi Yến Chi dọa nhảy dựng, sau khi lấy lại tinh thần, vững vàng nói một câu.
“Lui xuống đi.”
Bùi Yến Chi bước lên trước, cởi áo ngoài đặt lên bình phong trúc, nói ra ba chữ này với Hương Ngưng.
Hương Ngưng cúi đầu đồng ý, từ trong phòng lui ra ngoài.
Vừa nãy nàng nhìn lầm sao? Ánh mắt Bùi Yến Chi sao nhìn qua lại có vài phần không bình thường…
Nàng khẽ lắc đầu, ném đi những suy nghĩ trong đầu.
Trong phòng, Bùi Yến Chi ngâm mình trong bồn tắm, không cảm thấy khí huyết cuồn cuộn vừa rồi của mình có nửa phần tiêu tán.
Dường như theo hương khí quẩn quanh trong phòng tắm này, lại càng thêm không thể kiềm chế.
Bùi Yến Chi thở dài một hơi, ngửa đầu dựa vào thành bồn tắm.
Để có được sự che chở của hắn, nàng thật sự không lúc nào là không câu dẫn hắn.
Nhưng cố tình, hưởng thụ một lần xong, thứ nhận được không phải sự thỏa mãn của dục vọng.
Mà là thực tủy tri vị, vô cùng vô tận, vĩnh viễn không thể lấp đầy trái tim kia.
Thực sắc tính dã, bản tính của con người, quả nhiên là thế nào cũng không thể áp chế được.
Hương Ngưng canh giữ ở cửa, vô cớ hắt hơi một cái, nàng xoa xoa mũi.
Hôm nay cũng không lạnh, sao đột nhiên lại hắt hơi?
Lúc này, trong Tú Xuân Viện của nhị phòng, nhị lão gia Bùi Trí Xa ôm Ngọc Trân đang khóc nức nở mà an ủi: “Tiểu tâm can, đừng khóc nữa, gia đau lòng sắp nát rồi.”
Ngọc Trân khóc hoa lê đẫm hạt mưa, vươn đôi tay mình ra nói: “Tay thiếp đều bị Khang ma ma đánh sưng lên, cái này nếu để lại sẹo, thì làm sao hầu hạ gia được nữa.”
Chỉ thấy đôi bàn tay trắng nõn hiện giờ sưng đỏ một mảng. Khang ma ma là nhận mệnh lệnh của Bùi lão phu nhân đến răn đe Ngọc Trân, ra tay tự nhiên sẽ không nhẹ.
Huống hồ, Ngọc Trân này ỷ vào mình được nhị gia sủng ái, thế mà còn dám tranh đoạt đồ vật với Đại thiếu gia.
Khang ma ma chính là muốn cho nàng ta ghi nhớ lần này, xem nàng ta sau này còn dám ở trong Bùi phủ này hoành hành ngang ngược không.
Bùi Trí Xa nhìn vết thương trên tay nàng ta, càng thêm đau lòng: “Cái Khang ma ma này, cậy già lên mặt, ỷ vào được mẫu thân yêu thích, cũng dám đánh ngươi như vậy.”
“Gia, thiếp bất quá chỉ là ở nhà ấm trồng hoa muốn lấy một chậu mà đã bị đối xử như vậy. Ngài trước đây đã hứa với thiếp, nói rằng khi vào phủ, ngày tháng của thiếp sẽ còn tốt hơn phu nhân nhiều.”
“Hiện giờ ngài xem xem, bất quá chỉ muốn một chậu hoa, suýt nữa lấy đi mạng của thiếp, thiếp không cam tâm.”
Ngọc Trân vốn dĩ không phải là người an phận, hiện giờ bị đánh, càng không muốn bỏ qua dễ dàng.
Chắc chắn là cái Hương Ngưng kia đã cáo trạng, cục tức này, nàng ta tuyệt đối sẽ không nuốt xuống.
Lúc này, Bùi nhị phu nhân Đổng Nghiên đứng ở cửa, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh.
“Ta lại không biết, nhị gia khi nào lại có ý niệm hưu thê rồi.”