“Đứng lại! Hôm nay chỉ cần mày dám bước chân ra khỏi nhà nửa bước, thì đừng mong quay lại nữa! Tao coi như nhà họ Hoắc này chưa từng có đứa con như mày!”
Tiếng quát đầy giận dữ vang lên khiến Diệp Nhạc Dao giật mình tỉnh giấc.
Cậu mở mắt ra, hoang mang nhìn quanh những người đang đứng trước mặt. Một lúc sau, ký ức ập về như thác đổ, cuối cùng cậu cũng nhớ lại.
Mười tám năm trước, Diệp Nhạc Dao xuyên vào thế giới này. Mới đây thôi, ký ức kiếp trước của cậu bất ngờ online trở lại.
Cậu vốn là một sinh viên đại học bình thường, vì cày tiểu thuyết suốt hai ngày hai đêm không ngủ mà đột tử. Khi mở mắt lần nữa, cậu đã xuyên vào một thế giới kết hợp từ nhiều bộ truyện tiểu thuyết máu chó.
Ký ức đời trước và những tình tiết hỗn loạn của các bộ truyện cùng lúc ập vào khiến đầu óc Diệp Nhạc Dao choáng váng, chưa kịp tiêu hóa hết thì cậu đã gục ngủ luôn trên ghế sofa.
Không đợi cậu nghĩ kỹ, cậu đã nghe thấy một giọng nói bực bội vang lên ngay cửa—
“Lại chiêu này nữa! Cha chỉ biết lấy mấy lời này ra đe dọa con thôi à? Con…”
Diệp Nhạc Dao ngẩng đầu lên, nhận ra người vừa nói chính là người anh hai của mình, Hoắc Yến.
Chưa kịp nói hết câu, Hoắc Yến đã bị một chàng trai trẻ bên cạnh chặn lại. Người này nhẹ giọng, có chút tủi thân: “Tất cả là lỗi của em. Chú, dì, xin đừng trách anh Yến. Anh Yến, anh cũng đừng vì em mà cãi nhau với cha mẹ… Em… Em sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân.”
Diệp Nhạc Dao quay sang nhìn chàng trai lạ mặt. Áo sơ mi rộng thùng thình, gương mặt thanh tú với đôi mắt đỏ hoe, khóe mắt còn vương nước, đặc biệt là nốt ruồi son hình giọt lệ ngay đuôi mắt, nhìn qua là biết kiểu người yếu đuối đáng thương. Cả người toát ra vẻ nhẫn nhịn, cam chịu.
Chỉ trong tích tắc, Diệp Nhạc Dao ngộ ra thân phận của người này—
Đây chẳng phải là nhân vật chính trong truyện 'Sau khi tôi mang thai rồi chạy trốn, chồng cũ hối hận rồi’ sao!
Cái nốt ruồi son ở đuôi mắt này được tác giả miêu tả suốt từ đầu đến cuối, cậu nhớ cực rõ!
Nếu đây là Tô Thụy, vậy thì…
Diệp Nhạc Dao dần chuyển ánh mắt sang người bên cạnh cậu ta, Hoắc Yến. Con ngươi cậu hơi giãn ra.
Có phải là cái cậu đang nghĩ không vậy trời?
Hoắc Yến không muốn thấy Tô Thụy rơi lệ, anh ta nhìn người mình yêu, ánh mắt đầy đau lòng: “Tiểu Thụy, chuyện này không liên quan đến em. Em đừng tự trách mình. Vốn dĩ anh đã không muốn đính hôn với nhà họ Trì rồi. Nhân cơ hội này hủy hôn lại càng tốt.”
“Sao lại không liên quan?” Tô Thụy khẽ cúi đầu, mắt đỏ hoe, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng mình, có chút uất ức mà nhẹ giọng nói: “Nếu không phải vì đứa bé trong bụng em… Anh sao lại trở mặt với cha mẹ như vậy?”
Ánh mắt Hoắc Yến nhìn xuống bụng Tô Thụy, anh ta càng đau lòng hơn, đồng thời cũng hạ quyết tâm, nói: “Tiểu Thụy, em yên tâm. Anh sẽ chịu trách nhiệm với em và cả con của chúng ta nữa.”
Nghe xong câu đó, cha Hoắc giận đến mức ngực phập phồng vì tức, mặt đỏ bừng như muốn nổ tung.
Mẹ Hoắc cũng tức nhưng cố giữ phong thái quý phái, chỉ lạnh mặt không nói gì, né ánh mắt sang hướng khác.
Anh cả nhà họ Hoắc, Hoắc Cảnh, nãy giờ im lặng ngồi đối diện, rốt cuộc cũng lên tiếng: “Em hai, chuyện hủy hôn với nhà họ Trì chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng em thật sự muốn vì một người đàn ông mà cắt đứt quan hệ với cả gia đình sao?”
Vài từ khóa kết nối lại với nhau, trong khoảnh khắc như sét đánh ngang tai, Diệp Nhạc Dao cuối cùng cũng hiểu ra hôm nay là ngày xảy ra cái gì rồi!
Tin tốt: Hiện giờ cậu là con nuôi của nhà họ Hoắc, nhà giàu nứt đố đổ vách, ăn sung mặc sướng không lo thiếu thốn.
Tin xấu: Cả nhà họ Hoắc đều là phản diện trong tiểu thuyết, không ai có kết cục tốt đẹp!
Còn khung cảnh trước mắt, chính là tình tiết then chốt trong truyện ‘Sau khi tôi mang thai rồi chạy trốn, chồng cũ hối hận rồi’.