Nơi hai nhã phòng vốn được ngăn cách, cánh cửa nối giữa chúng bất ngờ mở ra.
Ninh Dật Trần vốn đang quay lưng về phía đó, nghe thấy tiếng động liền bất giác ngoảnh lại. Hai bức tranh sơn thủy thanh nhã dùng để trang trí đang treo trên tường từ từ tách sang hai bên, để lộ ra một không gian khác ở phía sau. Cách bài trí của hai nhã phòng liền kề này tựa như nhau. Ninh Dật Trần đang cảm thấy lấy làm lạ, bèn nhìn qua khoảng giữa hai bức tranh. Đến khi nhận rõ người vận huyền y thường phục đang ngồi sau bàn là ai, hắn không khỏi hít một hơi lạnh.
Hắn vội đứng dậy, định bụng nhắc Uẩn Đường, thì lại thấy nàng đã say, gục đầu xuống bàn thiếp đi từ lúc nào.
“Bệ hạ vạn phúc.” Hắn chắp tay hành lễ. Thải Lê, Thải Đào đang đứng rót rượu cũng kịp hoàn hồn, vội cùng Trúc Hoài quỳ rạp xuống đất.
“Miễn lễ.”
Bất ngờ gặp phải Bệ hạ vi phục xuất tuần ngay tại Thiên Hương Cư, Ninh Dật Trần tỉnh cả rượu. Lúc trưa, khi cùng Uẩn Đường bước vào phòng, hắn hoàn toàn không hề để ý rằng bức vách ngăn này lại ẩn chứa một điều bí mật đến vậy. Hắn bất giác nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi, không biết sau khi say mình có lỡ lời thất thố điều gì hay chăng. Ninh Dật Trần cảm thấy vô cùng bực bội, hoàn toàn không biết Bệ hạ đã đến đây từ lúc nào.
Chuyện này vốn dĩ đã khó tin, nào ngờ việc còn kinh ngạc hơn lại nối tiếp ngay sau đó. Ninh Dật Trần chỉ còn biết trơ mắt nhìn vị quân vương trẻ tuổi kia ung dung bước vào nhã phòng, thản nhiên như ở chốn không người, rồi từ từ cúi xuống bế ngang Uẩn Đường đang say rượu lên. Ngài bế nàng rất mực giữ gìn, tà áo màu tím khói của Uẩn Đường khẽ rủ xuống, lớp lớp váy áo tựa như một đóa hoa đang nở rộ.
“Cao Toàn, lát nữa hãy tiễn Cảnh Vương Thế tử về.”
“Nô tài tuân chỉ.”
Vị quân vương áo huyền cứ thế bế Uẩn Đường đi thẳng, chỉ để lại một câu nói như vậy. Biến cố xảy đến quá bất ngờ, sau khi uống rượu xong cũng không tiện để suy nghĩ nhiều. Ánh mắt của Ninh Dật Trần cuối cùng dừng lại trên vách ngăn giữa hai nhã phòng, hắn khẽ gõ nhẹ lên đó, trong đầu lúc này chỉ còn lại duy nhất một ý nghĩ: “Bức vách này cũng thật là mỏng quá rồi, liệu có thể cản được bao nhiêu tiếng động đây.”
Hậu viện của Thiên Hương Cư là nơi người không có phận sự thì miễn được vào, xe giá lộng lẫy của hoàng cung đang đỗ sẵn tại đây.
Bùi Hàm ôm Uẩn Đường trong tay, thản nhiên nói: “Về cung.”
“Vâng.” Cao Toàn rất nhanh ý, liền cho chiếc xe ngựa ở phía sau chở Thải Lê và Thải Đào theo cùng. Chưởng quỹ của Thiên Hương Cư đã đích thân ra mở cửa sau, xe ngựa nhanh chóng rời đi một cách êm thuận, tựa như chưa từng xuất hiện ở nơi này. Cao Toàn ở lại để thu xếp những việc còn lại.
Khi về đến hoàng cung, trời đã tối hẳn.
Đợi cho đến khi tiếng bước chân ở bên cạnh đã đi xa dần, rồi lại nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, Uẩn Đường mới từ từ mở mắt ra. Trong phòng tối đen như mực. Uẩn Đường khẽ sờ tay lên tấm nệm gấm mềm mại đang nằm ở dưới thân, chỉ biết rằng mình đã được Bùi Hàm đặt nằm trên một chiếc sập mềm. Mắt nàng dần quen với bóng tối, nhờ vào một chút ánh sao yếu ớt từ bên ngoài chiếu vào, nàng có thể nhìn thấy lờ mờ được đường nét bài trí ở trong phòng, nhưng vẫn không rõ đây là nơi nào.
Khi còn ở Thiên Hương Cư, vì nàng quay mặt về phía nhã phòng đối diện, cho nên khi vừa nhìn thấy Bùi Hàm, tim nàng như muốn hẫng đi một nhịp. Vội nấp sau bóng của Ninh Dật Trần, nàng không kịp suy nghĩ nhiều, liền quyết đoán giả vờ say rượu. Nào ngờ đâu tuy đã lừa được Bùi Hàm, tránh được nhất thời, nhưng hắn lại cứ thế mà bế mình về cung.
Dựa vào cảm nhận về quãng đường mà xe ngựa đã đi qua, Uẩn Đường đoán rằng lúc này mình hẳn đang ở trong cung. Nàng không dám thắp đèn lên, lại càng không dám gây ra bất kỳ một tiếng động nào. Không biết Thải Lê và Thải Đào có được theo về cùng hay không. Uẩn Đường cảm thấy vô cùng bực bội, trời mới biết được Bùi Hàm đã xuất hiện ở nhã phòng bên cạnh từ lúc nào, và đã nghe được bao nhiêu chuyện rồi nữa.
Chiếc chăn gấm đang đắp ngang người, Uẩn Đường khẽ ngồi dậy, tay nàng chạm phải một chiếc gối mềm. Nàng nhẹ nhàng vỗ lên chiếc gối, đầu óc vẫn còn đang rối bời. Uẩn Đường bước xuống sập, nền nhà được trải một lớp thảm nhung, đặt chân lên có cảm giác mềm mại và ấm áp. Đôi hài thêu của nàng đã được đặt ngay ngắn ở một bên. Nhớ lại cảnh Bùi Hàm nắm lấy cổ chân mình để cởi hài ra, má Uẩn Đường bất giác hơi ửng đỏ. Chắc là không có ai trông thấy cảnh đó, bằng không thì chẳng biết sẽ bị người ta bàn tán ra sao nữa, mà bản thân nàng lại càng có trăm miệng cũng không thể nào chối cãi cho được.
Uẩn Đường không động đến đôi hài đã được xếp gọn gàng, nàng khẽ đi vòng ra phía cửa sổ. Nhìn ra bên ngoài, lần này thì nàng có thể khẳng định rằng mình chắc chắn đang ở trong cung. Nàng khẽ đẩy hé một bên cửa sổ ra, trông thấy một góc kiến trúc quen thuộc. Nơi này, hẳn là đang ở trong Chiêu Dương cung.