Sau Khi Người Cũ Lên Ngôi Hoàng Đế

Chương 89: Xa một chút có hề gì

Trước Sau

break

Chuyện hôn sự của con gái bà, A Tuyền, bao năm nay vẫn luôn là nỗi canh cánh trong lòng. Đứa con gái mà vợ chồng bà yêu thương nhất, sau bao nhiêu cân nhắc đã chọn được mối nhân duyên với nhà họ Khương.

Vốn nghĩ rằng hai nhà môn đăng hộ đối, lại ở gần nhau, chàng rể tương lai thì đỗ Bảng nhãn, tiền đồ vô cùng xán lạn. Thêm vào đó, Khương lão phu nhân tính tình lại đôn hậu, và rất mực yêu quý con gái bà, nên một mối lương duyên tưởng chừng như vàng đá cứ thế được định liệu.

Nhưng rồi kết cục thì sao? Con gái bà chẳng phải cũng đã ngược xuôi vất vả, ưu tư sầu muộn mà sớm qua đời đó hay sao?

“Nếu thực sự tìm được duyên lành, thì xa một chút có hề gì?”

Miệng nói vậy, nhưng Chương Lão thái phó thừa hiểu lòng dạ phu nhân mình. Bà ấy cũng chỉ mạnh miệng thế thôi, chứ thực tâm nào có nỡ để ái nữ của mình phải đi lấy chồng xa.

Sau một hồi trò chuyện, Chương lão phu nhân liền bảo: “Đêm nay cũng đã muộn rồi, con cứ ở lại phủ đi, cho đỡ phải đi đi lại lại mệt nhọc.”

Chương phu nhân hiểu ý mẹ chồng, nên từ sớm đã cho người dọn dẹp một gian phòng khách sạch sẽ, nằm ngay trong tiểu viện nơi mẫu thân của Uẩn Đường từng ở trước khi xuất giá.

Uẩn Đường gật đầu vâng dạ. Lúc mọi người ra về, Chương lão phu nhân còn cẩn thận dặn dò thêm Thái phó rằng chuyện này vẫn chưa ngã ngũ, do đó tuyệt đối không được hé răng nửa lời với người ngoài.

“Phu nhân quả là cứ hay lo xa.”

Mẫu thân nàng tuy xuất giá đã nhiều năm, nhưng ngoại tổ mẫu vẫn luôn giữ lại tiểu viện này cho bà. Mọi vật dụng trong viện đều được giữ y nguyên như cũ, lại còn được thường xuyên sai người quét tước, trông nom cẩn thận.

Uẩn Đường nằm trên chiếc sập nhỏ, lặng ngắm ánh trăng len lỏi qua song cửa, lòng miên man nhớ lại những lời dặn dò sau cuối của ngoại tổ mẫu.

“So với những nơi khác, Cảnh Vương phủ kể ra cũng là một mối nhân duyên tốt. Nhưng những ngày tháng sau này là do chính con sống, ngoại tổ mẫu cũng chỉ có thể phân tích lợi hại để giúp con mà thôi. Việc nhận lời hay không, con hãy cứ thuận theo trái tim mình.”

“Con vốn dĩ đã có chủ ý của riêng mình rồi, phải không? Chẳng qua con chỉ đến hỏi ý chúng ta cho phải lẽ mà thôi.”

“Ta và ngoại tổ phụ của con đều chỉ mong sao cho con được bình an vui vẻ. Chúng ta nhất định sẽ dốc hết lòng để vun vén cho con. Còn về phía phụ thân con, con không cần phải lo lắng.” Phu nhân quá cố mất sớm nên Khương Thượng thư ít nhiều cũng cảm thấy áy náy với nhà vợ. Nếu không phải vì nể nang Uẩn Đường, Chương lão phu nhân có lẽ đã sớm đoạn tuyệt việc qua lại với nhà họ Khương rồi.

“Chỉ có một điều, việc này con phải thu xếp cho thật ổn thỏa, chớ nên dây dưa lằng nhằng, con hiểu ý ta chứ?”

“Vâng ạ, con hiểu.”

Sau một đêm trằn trọc, đến tảng sáng, Uẩn Đường đã có quyết định của riêng mình.

Sau khi dùng xong bữa sáng tại Chương phủ, Chương phu nhân liền sai người thắng xe, rồi chu đáo tiễn Uẩn Đường lên xe ngựa để về cung.

“Đến thẳng Vân Hòa Đường.”

“Vâng, thưa tiểu thư.”

Thải Đào về Thượng Nghi Cục trước, còn Thải Lê thì cùng Uẩn Đường rẽ sang một hướng khác.

“Uẩn Đường tham kiến Thế tử điện hạ.”

Trong Vân Hòa Đường, Ninh Dật Trần vừa thấy Uẩn Đường, khoé môi hắn bất giác cong lên thành một nụ cười.

“Nàng tìm ta có việc gì?” Hắn vốn đã sẵn lòng san sẻ muộn phiền cùng Uẩn Đường.

“Mấy hôm trước, tổ mẫu của hạ quan không được khỏe, may nhờ Thế tử đã tặng thuốc nên hạ quan vẫn chưa kịp đến cảm tạ.”

“Đó chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần phải bận tâm. Hôm trước ta có đến phủ thăm hỏi, thấy Lão phu nhân vẫn còn khỏe mạnh, chắc hẳn đã không còn trở ngại gì nữa rồi.” Hắn nói rõ chuyện mình đã đến Khương phủ. Thực ra, dù Uẩn Đường không tới tìm thì hắn cũng đã định đến Thượng Nghi Cục.

Trong chuyến đi đến Khương phủ hôm trước, qua những câu chuyện vui vẻ giữa hai bên, hắn đã nhận ra Khương Thượng thư có ý muốn kết thông gia với Cảnh Vương phủ. Thái độ của Khương lão phu nhân tuy không mấy rõ ràng, nhưng cũng không hề tỏ ý phản đối. Việc còn lại, chỉ là chờ xem ý của Uẩn Đường ra sao mà thôi.

Dù chưa nói thẳng ra, nhưng Ninh Dật Trần vẫn tự tin rằng Uẩn Đường không hề có ác cảm gì với hắn. Ngôi vị Thế tử phi của hắn, tất nhiên phải được dành cho người tâm đầu ý hợp. Mẫu phi của hắn vốn chiều theo ý con trai, cho nên trước nay chưa từng thúc giục chuyện này. Nay may mắn gặp được người con gái khiến hắn rung động, lại còn môn đăng hộ đối, có thể cưới về làm vợ, kể ra cũng là một ơn trời ban tặng.

“Thế tử từng nói rằng ngài muốn thưởng ngoạn phong vị của đất kinh kỳ. Ta tình cờ biết trong kinh thành có một tửu lầu rất khá, hay là ta xin phép mời Thế tử cùng đến đó, coi như là để tạ ơn, không biết ý Thế tử thế nào?” Lần này, nàng không xưng “Hạ quan”, mà là ngỏ lời mời với tư cách bạn bè.

Ninh Dật Trần tất nhiên không có lý do gì để từ chối: “Thịnh tình của tiểu thư, tại hạ không dám chối từ.”

Vậy là hai người hẹn nhau vào giờ Ngọ ngày mai sẽ gặp mặt tại Thiên Hương Cư.

Khi về đến Thượng Nghi Cục, vừa hay có ý chỉ của Thái hậu nương nương truyền tới Sáu Cục Thượng Quan, ban ân cho tất cả nữ quan lớn nhỏ được nghỉ phép hai ngày, đồng thời còn ban thưởng một số ngân lượng. Uẩn Đường tiếp chỉ, lòng thầm nghĩ như vậy cũng hay, đỡ cho nàng phải xin nghỉ phép riêng. Nàng không định về phủ, vì e rằng phụ thân lại có điều gì đó căn dặn, dạy bảo. Ra ngoài cũng không tiện mặc quan phục, nhưng may là Uẩn Đường cũng có sẵn mấy bộ thường phục ở trong cung.

Mở tủ áo, Uẩn Đường chọn lấy một bộ y phục đối khâm ngang eo màu tím khói. Bộ đồ này được thêu thùa đặc biệt tinh xảo, nhất là ở phần viền tay áo, nơi người ta dùng chỉ lụa sẫm màu hơn cùng với chỉ bạc để thêu lên những đóa phù dung tuyệt đẹp, trông rất hài hòa với giải lụa trên cổ áo. Vì Uẩn Đường vốn không mấy chuộng màu tím khói, cho nên bộ y phục này dù may xong đã lâu vẫn chưa được mặc đến lần nào, cứ thế cất mãi trong tủ.

Thải Đào giúp nàng sửa sang lại tà áo rồi nói: “Tiểu thư mặc màu này trông cũng rất hợp ạ.”

Sắc tím khói ấy càng tôn thêm làn da trắng mịn tựa như ngọc của Uẩn Đường, lại phảng phất đôi nét tiên khí thoát tục và có phần lạnh lùng. Uẩn Đường vẫn búi tóc kiểu áng mây như thường lệ, còn Thải Lê thì chọn từ trong hộp nữ trang ra một cây trâm bộ diêu làm bằng ngọc tím. Những hạt châu trên chiếc trâm buông rủ xuống bên tai nàng, khẽ ánh lên vẻ dịu dàng, ôn nhuận. Sau khi điểm trang sơ qua, Uẩn Đường liền nói: “Chúng ta đi thôi.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc