Tổ mẫu từ sớm đã cho người nhắn miễn lễ thỉnh an ngày hôm sau, để các tiểu thư tự chuẩn bị ở viện của mình.
Uẩn Đường dùng qua loa bữa trưa, rồi nhờ Thải Thao và Thải Lê giúp thay bộ y phục mới tinh. Tay nàng khẽ lướt trên hoa văn thêu, cảm nhận sự mềm mại tuyệt vời của lớp vải, những hạt châu và ngọc đính trên đó ánh lên vẻ lộng lẫy.
Ngồi trước gương đồng, Thải Thao giúp Uẩn Đường sửa lại tà váy cho xòe rộng, nếu không nhìn gần thì trông tựa như một đóa hoa đang mãn khai. Thải Lê cầm chiếc lược ngà, nàng vốn là người khéo tay nhất, chỉ có điều Uẩn Đường ngày thường hay mặc quan phục nên rất ít khi thay đổi kiểu tóc.
Trong gương đồng, người thiếu nữ có dung mạo tuyệt mỹ, mái tóc đen nhánh như dòng lụa thượng hạng. Thải Lê tỉ mỉ vấn từng lọn tóc cho Uẩn Đường, phối hợp với bộ y phục.
Hộp trang sức được mở ra từng tầng. Thải Lê cẩn thận cài trâm cho Uẩn Đường. Chiếc trâm hình bướm ngậm hạt châu chạm hoa do Lão phu nhân tặng vô cùng tinh xảo, cài bên mái tóc trông thật sống động, yêu kiều. Chỉ tiếc là vẫn còn thiếu một chiếc trâm chính.
Ánh mắt Thải Lê lướt qua các loại trâm cài, bộ diêu trên bàn trang điểm, lần lượt ướm thử lên mái tóc Uẩn Đường mà vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó.
Thải Thao cũng vắt óc suy nghĩ, rồi như chợt nhớ ra điều gì, nàng mang đến một chiếc bộ diêu bằng vàng chạm lộng hình hoa hải đường, chính là chiếc trâm do Cảnh Vương thế tử tặng.
Thải Lê nhận lấy ướm thử, ba loại đá quý gắn trên đó rất hợp với hoa văn thêu trên y phục của Uẩn Đường, lại đủ trang trọng, quý phái.
“Tiểu thư thấy thế nào ạ?”
Trong gương phản chiếu vẻ lấp lánh của chiếc bộ diêu, Uẩn Đường khẽ lắc đầu.
“Trang điểm trước đã.”
“Vâng, thưa tiểu thư.”
Thế là kẻ mày, dán hoa điền, rồi điểm thêm chút son môi cùng phấn má. Không cần trang điểm đậm nét cầu kỳ, dung nhan nàng vốn đã tuyệt thế vô song.
Soi gương đeo đôi hoa tai minh châu, Uẩn Đường lại lấy đôi vòng tay vàng ròng chạm hoa lựu quấn hạt châu đeo vào cổ tay trắng ngần.
Mái tóc vẫn còn thiếu một chiếc trâm cài lộng lẫy. Ngồi một lát, Uẩn Đường nói: “Đi lấy chìa khóa lại đây.”
Thải Lê hiểu ý, chẳng mấy chốc, ngăn dưới cùng có khóa của hộp trang sức đã được chính tay Uẩn Đường mở ra. Nàng lấy ra một chiếc bộ diêu có tua ngọc minh châu rủ xuống hình trăng khuyết.
“Cài cái này đi.”
Thải Lê giúp Uẩn Đường cài trâm. Những tua ngọc lộng lẫy rủ xuống bên tai, óng ánh soi chiếu lẫn nhau.
Trang điểm xong xuôi, Thải Thao ngắm kỹ rồi nói: “Chiếc bộ diêu này cũng rất hợp, tiểu thư thật tinh mắt.”
Những hạt minh châu lay động, phản chiếu dung nhan nghiêng nước nghiêng thành của người thiếu nữ trong gương.
Thải Thao thầm nghĩ trong lòng đầy vui sướng, danh hiệu đệ nhất mỹ nhân kinh thành này, tiểu thư nhà mình hoàn toàn có thể tranh giành được. Chỉ có điều tiểu thư lại chú tâm vào công việc nữ quan hơn, ít khi tham dự những dịp thế này.
“Đi thôi.”
Uẩn Đường dẫn theo Thải Lê và Thải Thao ra ngoài, trước tiên đến viện Thái An.
Khương lão phu nhân thân mang nhất phẩm cáo mệnh, hôm nay trang điểm lộng lẫy theo đúng phẩm cấp. Bộ lễ phục màu đỏ tím vừa uy nghi lại vừa trang trọng, chín cây trâm cài tóc bằng vàng chạm ngọc thúy trên búi tóc được sắp xếp ngay ngắn, không một chút xô lệch.
Bà nhìn kỹ Uẩn Đường một lượt, trong lòng vô cùng hài lòng, nhưng khi ánh mắt lướt qua chiếc bộ diêu minh châu, lại khựng lại một chút.
“Chiếc bộ diêu này ta chưa từng thấy con đeo bao giờ, trông có vẻ lạ mắt.”
Uẩn Đường hơi sững người: “Con thấy nó hợp với bộ y phục này nên tìm trong hộp trang sức ra ạ.”
Nàng giải thích qua loa vài câu, may mà tổ mẫu không hỏi dồn thêm nữa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay Khương phủ chuẩn bị hai cỗ xe ngựa để vào cung. Khương lão phu nhân dẫn theo Uẩn Đường và Khương Thanh Đường ngồi xe ngựa thứ nhất, An thị cùng ba vị tiểu thư còn lại ngồi xe phía sau.
Phu xe vung roi, chiếc bộ diêu bên thái dương Uẩn Đường khẽ rung rinh theo nhịp xe lăn bánh, những hạt minh châu ở đuôi tua khẽ lướt qua má nàng, mang theo cảm giác lành lạnh.
Ngoại trừ Uẩn Đường, mấy vị tỷ muội trong nhà phần lớn đều là lần đầu tiên vào cung. Đặc biệt là Khương Diệu Đường tuổi còn nhỏ, trong lòng không khỏi háo hức, vui sướng.
Hoàng thành quen thuộc đã ở ngay trước mắt. Xe ngựa dừng hẳn, Uẩn Đường vịn vào ghế rồi bước xuống. Ánh nắng chiếu lên người nàng, những hạt minh châu trên bộ diêu phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Tiệc mừng ở điện Triều Hòa lúc này đã gần tàn, mọi ánh mắt dần đổ dồn về phía dạ yến ở hậu cung. Có cung nhân tiến lên dẫn đường, Uẩn Đường sửa lại chiếc bộ diêu bên thái dương.
Khi bước qua cổng cung, Uẩn Đường tự nhủ, hôm nay nàng không còn là Khương Thượng Nghi nữa, mà là tiểu thư nhà họ Khương.