Sau Khi Người Cũ Lên Ngôi Hoàng Đế

Chương 61: Tổ mẫu bệnh nặng

Trước Sau

break

Gặp Bệ hạ tại đây, tiến lên thỉnh an thì không tiện mà cứ thế bỏ đi lại càng không phải phép... Uẩn Đường còn đang ngần ngại nhưng Ninh Dật Trần lại chẳng có nhiều đắn đo như nàng. Hắn thản nhiên tiến lại gần vài bước: “Thần xin thỉnh an Bệ hạ, Bệ hạ vạn an.”
Theo sau hắn, Uẩn Đường khẽ nhún mình hành lễ, cố ý tránh gây chú ý.
Trong Lan Tâm đình, vị vương giả áo trắng giọng nói vẫn lãnh đạm như thường lệ, khiến người ta không sao đoán biết. Uẩn Đường lặng im nghe Bùi Hàm và Ninh Dật Trần trao đổi vài câu. Sau khi chu toàn lễ tiết, Ninh Dật Trần không ở lại lâu, nhanh chóng cáo lui.
"Bệ hạ." Cao Toàn buông tay hành lễ, dõi theo bóng áo đỏ thắm cùng Cảnh Vương thế tử rời đi, bất giác cảm thấy họ thật xứng đôi. Cao Toàn khẽ chau mày, vội gạt ý nghĩ ấy ra khỏi đầu.
Cao Toàn thưa: “Bệ hạ, hôm nay Thế tử điện hạ tháp tùng Thái hậu nương nương thỉnh an, trong lúc trò chuyện có ngỏ ý muốn đến chùa Thiên Phúc. Thái hậu nương nương đã chuẩn y, phái Khương Thượng Nghi đi cùng Thế tử.”
“Thế tử điện hạ hai năm trước vào kinh nhận sắc phong, có lẽ đã quen biết Đại tiểu thư khi ấy, ngoài ra không có qua lại gì nhiều.” Cao Toàn đã tra xét rõ ràng, rồi tự tiện thêm vào nửa câu cuối.
Vẻ mặt Bùi Hàm không đổi, Cao Toàn chỉ hừ một tiếng, không nói thêm gì.
Đi được một quãng xa, Uẩn Đường nhớ lại vẻ mặt ban nãy của Bùi Hàm, lòng nàng cũng thấy trĩu nặng.
“Nghĩ gì vậy?”
Uẩn Đường quay lại, bắt gặp ý cười nơi khóe môi Ninh Dật Trần. Vẻ phóng khoáng ngang tàng ấy không dưng khiến lòng nàng cũng nhẹ nhõm đi vài phần.
“Nghe nói ba ngày nữa Thế tử muốn tới chùa Thiên Phúc. Giờ nào thì người muốn khởi hành?”
Ninh Dật Trần tỏ ra vô cùng hợp tác: “Ngươi cứ tự quyết định là được.” Cứ như thể người cần được chiêu đãi không phải là hắn, mà chính là Uẩn Đường vậy.
Chùa Thiên Phúc nằm trên Nam Sơn ở ngoại ô kinh thành, nếu muốn đi về trong ngày, cần phải khởi hành sớm.
Uẩn Đường nói: “Vậy ngày kia, giờ Thìn, chúng ta khởi hành từ cổng Nam Hoa, Thế tử thấy thế nào? Khi ấy trời còn sớm, tiết trời cũng dễ chịu hơn.”
“Được lắm.”
Phía trước là ngã ba đường, Thượng Nghi cục rẽ về hướng Nam, còn Vân Hòa đường của Ninh Dật Trần ở hướng Đông. Hắn không hề tỏ ra vui vẻ. Uẩn Đường bèn nói: “Kế hoạch chi tiết, hạ quan sẽ sớm soạn xong để gửi đến Vân Hòa đường. Nếu Thế tử có điểm nào chưa hài lòng, chúng ta có thể điều chỉnh lại. Hạ quan xin cáo từ.”
Ninh Dật Trần gật đầu với nàng, đứng tại chỗ dõi theo Uẩn Đường rời đi.
“Thế tử điện hạ, có người từ Thượng Nghi cục xin vào gặp.”
“Mau mời vào.” Ninh Dật Trần giật mình nhỏm dậy, vội chỉnh lại y phục có phần thiếu tự nhiên, nhưng khi thấy người đến mặc quan phục màu xanh thì nhanh chóng che giấu vẻ lúng túng.
“Hạ quan Lâm Lạc Lan, Bát phẩm Chưởng tán của Thượng Nghi cục, xin ra mắt Thế tử điện hạ.”
“Miễn lễ.”
“Thượng Nghi đại nhân lệnh cho hạ quan mang kế hoạch đi chùa Thiên Phúc đến, mời Thế tử điện hạ xem qua.”
Sau khi trở về, Uẩn Đường liền bắt tay vào việc, cố gắng gửi kế hoạch tới trước giờ tan trực một canh giờ, để Ninh Dật Trần có đủ thời gian xem xét.
Hắn chỉ lật xem qua loa, chưa nhìn kỹ đã nói: “Rất tốt. Cứ theo ý của Thượng Nghi đại nhân các ngươi mà làm.”
“Vâng.” Lâm Lạc Lan thầm thở phào nhẹ nhõm. Nàng vốn nghĩ Thế tử điện hạ thế nào cũng sẽ bắt bẻ đôi chút, không ngờ Thế tử lại dễ tính đến vậy.
“Điện hạ, nếu không còn gì căn dặn, hạ quan xin phép không làm phiền nữa.”
“Khoan đã.”
Lâm Lạc Lan đứng yên tại chỗ, kính cẩn chờ lệnh. Trúc Hoài hiểu ý chủ tử, nhanh chóng sai người mang một hộp gấm nhỏ đến ban cho Lâm Lạc Lan.
“Vất vả cho ngươi rồi. Công việc ở Thượng Nghi cục vốn bề bộn, mong ngươi sẽ tiếp tục giúp Khương Thượng Nghi gánh vác.”
“Đa tạ Thế tử điện hạ.” Lâm Lạc Lan vô cùng ngạc nhiên và cảm kích, không ngờ chuyến công sai bình thường này lại được ban thưởng.
Trên đường về Thượng Nghi cục, Lâm Lạc Lan cứ mân mê chiếc hộp trong tay áo, lòng đầy tò mò. Bên ngoài nhiều người nhiều chuyện, nàng đành đợi khi về đến Thượng Nghi cục mới mở ra xem.
“Thượng Nghi đại nhân.”
Uẩn Đường ngừng tay bút: “Thế tử điện hạ nói thế nào?”
Lâm Lạc Lan trình văn bản không một chữ thay đổi lên: “Thế tử điện hạ không có ý kiến gì khác ạ.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Lâm Lạc Lan ngập ngừng giây lát rồi lấy hộp gấm trong tay áo ra, nói: “Thế tử điện hạ còn ban thưởng vật này.” Nàng nghĩ thầm, kế hoạch này do chính tay Thượng Nghi đại nhân soạn thảo, mình chỉ là người đưa thư, quả là vô công bất thụ lộc.
“Nếu đã là Thế tử ban cho ngươi, thì cứ nhận lấy.” Uẩn Đường mỉm cười nói: “Thế tử đã ra tay, ắt không phải thứ xoàng xĩnh đâu.”
Lưu Điển Tân đứng gần đó nghe thấy, bèn nói vọng vào: “Lâm Chưởng tán mở ra xem thử đi, cũng cho chúng ta được chiêm ngưỡng một phen?”
“À, vâng.”
Lâm Lạc Lan kéo sợi dây buộc trên hộp gấm. Do tay chân luống cuống, cái nút thắt vốn đơn giản mà nàng lại gỡ mãi mới ra.
Lưu Điển Tân cười trêu: “Ngươi đó, vội gì chứ ——”
Hộp gấm vừa mở, Lưu Điển Tân đang nói bỗng im bặt.
Một miếng dương chi ngọc bội nằm im trên lớp đệm lót mềm mại, chất ngọc ôn nhuận, mịn màng, lại trong suốt long lanh.
Lưu Điển Tân hít một hơi khí lạnh: “Thế tử điện hạ ra tay thật hào phóng!”
Uẩn Đường chỉ liếc nhìn qua, bụng bảo dạ tuy miếng ngọc bội này chưa phải loại thượng hạng nhất trong dòng dương chi ngọc, nhưng cũng đã là vật vô cùng đắt giá.
Động tĩnh bên này đã thu hút mấy vị nữ quan và nữ sử trong phòng trực tụ lại vây xem. Tiếng trầm trồ ngưỡng mộ, xuýt xoa khen ngợi vang lên không ngớt, ai nấy đều tấm tắc về vận may của Lâm Lạc Lan.
Đợi mọi người xem đã náo nhiệt, Uẩn Đường mới lên tiếng: “Thôi được rồi, các vị tản ra đi.”
“Vâng, Thượng Nghi đại nhân.”
Mọi người giải tán. Uẩn Đường nói với Lâm Lạc Lan: “Cất ngọc bội lại vào hộp, giữ cho cẩn thận.”
“Vâng.” Lâm Lạc Lan cẩn thận đậy nắp hộp gấm, sợ niềm vui lộ rõ quá, cố gắng nén nụ cười nơi khóe môi mà không sao được. Nàng quay lại tiếp tục giúp Uẩn Đường làm việc, lòng vẫn còn lâng lâng vui sướng.
Uẩn Đường thấm lại đầu bút. Sau khi Ninh Dật Trần xem xét kỹ lưỡng và hài lòng với lịch trình, nàng có thể xúc tiến các bước tiếp theo. Việc sắp xếp xe ngựa cho Cảnh Vương thế tử cũng như liên hệ với thị vệ ở cổng Nam Hoa đều tiến triển hết sức thuận lợi.
Trời đã xế chiều. Uẩn Đường định bụng sẽ giải quyết nốt những việc còn dang dở ngay trong đêm nay.
“Tiểu thư,” Thải Lê vội vàng bước vào phòng chính, “Tiểu thư, trong phủ vừa có tin báo Lão phu nhân lâm bệnh nặng rồi!”
“Cái gì?!” Uẩn Đường lập tức buông việc đang làm xuống.
Người từ Khương phủ đến báo tin, cách một bức tường cung, cũng không thuật lại được rõ ràng. Họ chỉ biết Lão phu nhân dạo này vẫn luôn khó ngủ, trong người bất an, dù đã mời mấy vị đại phu đến xem nhưng bệnh tình không thuyên giảm. Chiều nay, bệnh càng trở nặng, Lão phu nhân gần như không thể ngồi dậy nổi.
“Đến cung Từ An.” Nàng phải xin Thái hậu nương nương cho phép xuất cung ngay trong đêm.
Ai ngờ khi vội vàng đến ngoài cung Từ An, Uẩn Đường cho người vào thông báo thì phải đợi rất lâu trong lòng như lửa đốt. Cuối cùng, người bước ra lại là Lâm ma ma với vẻ mặt đầy khó xử.
“Thái hậu nương nương vừa dùng canh sâm, đã nghỉ ngơi rồi, thực không thể làm phiền người được.”
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống thềm cửa cung Từ An, hắt bóng mấy người đổ dài. Lúc này đã là giờ Dậu.
Tin tức từ Khương phủ là do một cung nhân đi nhờ xe chở nước trong cung mang vào, đến khi tới được Thượng Nghi cục cũng đã trễ đi nhiều.
Lâm ma ma hiểu rõ ý của Uẩn Đường, bèn nói: “Ngày mai, khi Thái hậu vừa thức giấc, lão nô sẽ lập tức thay Khương Thượng Nghi bẩm báo.”
“Đa tạ ma ma.” Uẩn Đường tuy lòng nóng như lửa đốt nhưng cũng đành bất lực.
“Tiểu thư,” Thải Lê bước đến khuyên nhủ, “tình hình bây giờ, chúng ta chỉ có thể về lại Thượng Nghi cục trước thôi.”
Đi được vài bước, Uẩn Đường đột nhiên đổi hướng.
“Đến cung Chiêu Dương.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc