Sau Khi Người Cũ Lên Ngôi Hoàng Đế

Chương 5: Tấm thiệp màu hồng phấn

Trước Sau

break

Xe ngựa từ từ lăn bánh rời khỏi cổng cung uy nghiêm. Thái Lê vừa sắp xếp lại đồ đạc trong xe vừa nhỏ nhẹ nói: "Tiểu thư, người được nghỉ liền mấy ngày thì nên tranh thủ nghỉ ngơi cho lại sức. Nô tỳ thấy dạo này người trông gầy đi nhiều."

Khương Uẩn Đường mỉm cười đáp: "Mong là được như vậy."

Trên đường phố kinh thành, người xe vẫn còn tấp nập qua lại. Những cơn gió chiều hiu hiu thổi, mang theo không khí thư thái, dễ chịu của buổi hoàng hôn. Khương phủ tọa lạc tại con phố sầm uất phía Đông thành, là một cơ ngơi do chính Cao Tổ hoàng đế năm xưa ban tặng cho Khương gia.

Trở về Vận Hòa viện, Khương Uẩn Đường vừa thay bộ quan phục trên người, vừa lắng nghe Thái Đào bẩm báo sơ qua tình hình. Thái Đào là người nàng để lại trông viện trong lúc nàng vắng mặt. Trên chiếc kỷ án bằng gỗ tử đàn có đặt một tấm thiệp mời tinh xảo, chính là thiệp của Đại trưởng công chúa Lạc Bình phủ sai người mang đến Khương phủ từ ba hôm trước. Nội dung là mời các nữ quyến của Khương gia đến tham dự Bách Hoa yến tại phủ công chúa vào ngày mồng năm tháng này.

Thái Đào cẩn trọng thưa: "Tiểu thư, phu nhân đã cho người mang sáu bộ y phục kiểu mới vừa may xong sang đây rồi ạ. Nô tỳ đã cẩn thận cất cả vào trong tủ. Tiểu thư có muốn xem qua một chút không?"
Khương Uẩn Đường khẽ lắc đầu. Thái Lê đang giúp nàng tháo trâm cài tóc, vội nói: "Hay là để ngày mai hãy xem, tiểu thư đi đường cả buổi chiều chắc cũng mệt rồi."

"Phải đó, phải đó." Thái Đào nhanh nhảu tiếp lời: "Nghe nói tháng này trong phủ vừa nhập về một lô gấm thượng hạng từ Giang Nam. Vì tiểu thư bận việc trong cung không có thời gian về nên lão phu nhân và phu nhân đã tự tay chọn giúp người mấy súc. Nô tỳ có thấy rồi, màu sắc và hoa văn đều rất trang nhã, hợp với tiểu thư lắm."

Thân mẫu của Khương Uẩn Đường không may qua đời từ khi nàng còn nhỏ, vị chủ mẫu hiện tại của Khương phủ là An thị. An thị vốn là một vị quý thiếp được Khương Thượng thư nạp khi ông còn tại nhiệm ở bên ngoài. Sau khi nguyên phối phu nhân qua đời được một thời gian, bà được Khương Thượng thư nâng lên làm chính thất, chính thức quán xuyến mọi việc lớn nhỏ trong phủ.

Trong những năm tháng chung sống dưới một mái nhà, Khương Uẩn Đường cũng nhận thấy An thị là một người hiền lành, phúc hậu. Theo như lời nhận xét của tổ mẫu, An thị tuy không quá sắc sảo, khôn khéo, nhưng lại là người có tấm lòng độ lượng. Dù nàng thường xuyên vắng mặt không ở trong phủ, An thị cũng chưa từng một lần bớt xén phần bổng lộc hàng tháng của Vận Hòa viện hay gây khó dễ cho ai.

Buổi tối, sau khi tắm gội xong, Khương Uẩn Đường ngồi trước gương đồng, để Thái Lê tỉ mỉ chải tóc cho mình. Nàng miên man nghĩ lại cuộc trò chuyện với Thái hậu ban chiều. Nghe khẩu khí, xem ra người không đồng tình việc tuyển chọn nữ quan từ dân gian cho lắm. Rồi lại đến chuyện Bệ hạ sắp sửa tuyển phi tần...

Bao nhiêu mệt mỏi của mấy ngày bận rộn liên tiếp cùng lúc ập đến. Khương Uẩn Đường cảm thấy cơn buồn ngủ đang kéo tới. Nàng khẽ ngáp một tiếng, đoạn ra hiệu cho Thái Lê thổi tắt nến rồi vén màn trướng, lên giường an giấc.

Đêm nay, ánh trăng như ẩn như hiện sau làn mây mỏng, vạn vật chìm trong tĩnh lặng.

Trong thư phòng tại điện Minh Hòa, ngón tay thon dài của Bùi Hàm gõ nhẹ lên tấm thiệp màu hồng phấn của Đại trưởng công chúa. Xem ra, Bách Hoa yến tại phủ của cô mẫu ngày kia sẽ có chút thú vị đây.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc