Thanh Di viện của tam muội được phân ở phía tây hậu trạch, so với viện của mấy vị tỷ muội khác thì hơi hẻo lánh một chút.
“Đại tiểu thư.” Bà vú quản sự của Thanh Di viện tươi cười đón lên: “Đại tiểu thư có gì căn dặn ạ?”
Uẩn Đường nhìn qua tiểu viện này một lượt: “Tam tiểu thư của các ngươi đâu?”
“Tam tiểu thư đang ở thư phòng, mời Đại tiểu thư đi lối này”. Bà vú nhiệt tình tiến lên dẫn đường. Nói là thư phòng, thực ra chỉ là đông sương phòng được sửa đổi một chút mà thành. Cửa khép hờ, Uẩn Đường gõ cửa rồi mới bước vào trong.
Trong thư phòng, đập vào mắt trước tiên là một giá sách cao bằng nửa người, trên bàn án trước giá sách bày la liệt không ít sách vở. Khương Thanh Đường đang vùi đầu vào bàn án, mãi đến khi Uẩn Đường đến gần mới phát hiện ra.
“Trưởng tỷ”. Nàng có phần áy náy đứng dậy: “Là Thanh Đường muội thất lễ rồi”.
Lúc nàng đọc sách sợ thị nữ ở bên làm phiền, ngay cả Thải Bình là người hầu hạ thân cận, nếu không có việc gì cũng rất ít khi được vào thư phòng.
“Không có gì, không cần để tâm.”
“Trưởng tỷ mời ngồi.” Khương Thanh Đường nhanh chóng thu dọn bàn án, muốn trông cho gọn gàng hơn một chút, rồi lại gọi thị nữ chuẩn bị trà.
“Không cần phiền phức, muội cũng ngồi đi.” Không có người ngoài, giữa tỷ muội nhà mình không cần phải để ý đến những lễ nghi hình thức.
“Trưởng tỷ tìm muội là có chuyện gì sao?” Khương Thanh Đường ngồi lại vị trí của mình, lên tiếng hỏi.
“Hôm nay là sinh nhật tứ muội, phụ thân bảo tỷ đến tìm muội”
“Phụ thân?” Khương Thanh Đường nhìn ra sắc trời bên ngoài, trời vẫn còn sáng, cách buổi tiệc ít nhất cũng còn nửa canh giờ. Bình thường giờ này phụ thân đều chưa từ Hộ Bộ trở về. Uẩn Đường thấy trên người nàng là một chiếc váy dài màu xanh nhạt đã hơi bạc màu, vạt váy có thêu mấy đóa hoa sen, tóc cũng búi kiểu vân kế đơn giản nhất, xem ra vẫn chưa chuẩn bị trang phục dự tiệc.
Khương Thanh Đường có chút bất an: “Phụ thân… phụ thân có không vui không?”
“Thời gian vẫn còn sớm, muội cứ yên tâm.” So với việc nói Khương Thanh Đường chậm trễ, thà nói là phụ thân đến sớm. Tiệc sinh nhật của bậc hậu bối, tổ mẫu sẽ không có mặt quá sớm, đến sớm cũng vô ích. Uẩn Đường thấy phụ thân chưa chắc đã thực lòng thúc giục tam muội, chỉ là tìm một cái cớ để đẩy mình ra ngoài mà thôi.
“Tam muội đi thay y phục trước đi.”
“Vâng, phiền trưởng tỷ đợi ở đây một lát, muội đi ngay.”
Trên bàn án có một quyển sách đang lật dở một nửa, Uẩn Đường nói: “Tỷ xem được không?”
“Trưởng tỷ cứ tự nhiên.” Khương Thanh Đường tất nhiên không có lý do gì không đồng ý, hành lễ với Uẩn Đường xong liền quay về phòng mình.
Quyển sách là về cung đình lễ chế mà Uẩn Đường rất quen thuộc. Có lẽ do Khương Thanh Đường lật xem đã lâu, các trang sách đã bị cong vênh. Trong sách, những chỗ khoanh tròn, đánh dấu, ghi chú vô cùng chi tiết, có thể thấy được sự dụng tâm của chủ nhân quyển sách.
Uẩn Đường lật xem vài trang, cảnh tượng trước kia chuẩn bị cho kỳ thi viết tuyển nữ quan hiện về trong đầu, bất giác lại có vài phần hoài niệm. Đại Tĩnh tuyển chọn nữ quan xưa nay luôn nghiêm ngặt, tuy nói tiểu thư nhà quan từ mười lăm tuổi trở lên đều có thể ứng thí, nhưng mỗi đời thi đỗ được rất ít người. Các nữ quan thi đỗ, lúc chuẩn bị thi ai mà không có mấy chồng sách dày đặc xếp trên bàn án.
Uẩn Đường nhớ năm cập kê, nàng nói với người nhà là muốn tham gia kỳ thi tuyển nữ quan vào năm sau. Tổ mẫu ban đầu không tán thành, không muốn nàng phải chịu sự dày vò này. “Con bé này, nhà ta cũng không trông mong gì lợi lộc từ việc có nữ quan. Hôn sự của con với Duệ Vương, Bệ hạ tuy chưa ban hôn nhưng cũng đã chắc chắn đến tám chín phần mười rồi. Tổ mẫu ích kỷ muốn giữ con thêm hai năm nữa là đến tuổi xuất giá rồi, hà tất phải đi chịu khổ.”
Nàng suy nghĩ kỹ càng đã lâu, hiếm khi không thuận theo ý tổ mẫu. An thị bị kẹp ở giữa không tiện nói gì, bèn giữ im lặng trung lập. Ngược lại, ngoại tổ mẫu lại khuyên vài câu: “Cứ để Toàn Nhi thử xem sao, cũng không chắc là sẽ được chọn. Hơn nữa, nếu con bé thật sự có thể làm quan trong cung, học được chút bản lĩnh, đối với việc sau này vào phủ Duệ Vương làm chủ cũng rất có ích.”
Thượng cung đại nhân năm xưa đã nói như vậy, tổ mẫu cân nhắc nhiều lần, tạm thời đồng ý.
Chuẩn bị cho kỳ thi tuyển nữ quan tất nhiên là gian nan. Nội dung thi viết nhiều mà phức tạp, lại vô cùng khô khan. Nghiền ngẫm hơn mười quyển sách đã tốn mấy tháng trời, huống chi còn phải học thuộc lòng.
Năm đó, nến trong phòng nàng hao tốn đặc biệt nhiều. Núi sách gần như muốn nhấn chìm người ta. Thực sự dấn thân vào rồi mới biết làm nữ quan không dễ dàng.
Có lúc ở phòng riêng trong Thiên Hương Lâu, Bùi Hàm sẽ cùng nàng ôn sách. Hắn đọc binh pháp mưu lược của hắn, nàng xem lễ nghi cung quy của nàng. Uẩn Đường khẽ thở dài. Bùi Hàm mài mực giúp nàng, nói: “Thi viết rất khó, hay là cứ để Nhạc Bình cô cô tiến cử cho nàng. Ta đi cầu xin cô mẫu, có tình nghĩa cũ của Chương lão phu nhân, cô mẫu nhất định sẽ bằng lòng ra tay giúp đỡ.”
Đại Trưởng công chúa đứng ra bảo đảm, Uẩn Đường có thể bỏ qua thi viết mà trực tiếp làm quan.
“Không ổn.” Uẩn Đường lắc đầu. “Ta muốn dựa vào bản lĩnh của mình.”
“Được.” Hắn không khuyên nhiều. Tên đã trên dây sao có thể thu cung về. Vất vả hơn một năm trời, kết quả ra sao lại không ai đoán được càng khiến người ta thêm lo lắng. Việc nàng tham gia thi tuyển nữ quan không phải là bí mật, nếu chẳng may thi rớt, không biết các phu nhân tiểu thư nhà quyền quý sẽ bàn tán thế nào.
Lúc đó nàng còn trẻ, nói không để tâm đến lời người đời là giả. Hai tháng trước kỳ thi, Uẩn Đường từ chối mọi buổi yến tiệc không quan trọng, gần như đóng cửa không ra ngoài. Tổ mẫu sợ nàng gắng sức quá độ làm hỏng thân thể, khuyên giải lại sợ làm lỡ việc của nàng.
Cuối cùng vẫn là Bùi Hàm đến thăm Khương phủ, đưa cho nàng một tấm thiệp mời đi đạp thanh của các tiểu thư nhà quyền quý. Cảnh xuân bên hồ tươi đẹp, Uẩn Đường không có tâm trạng thưởng thức, lòng dạ lo âu.
Nếu lần này không thi đỗ, muốn ứng thí lần nữa phải đợi đến ba năm sau. Tuy cung quy không loại trừ phụ nữ đã kết hôn ra khỏi danh sách nữ quan, nhưng phụ nữ sau khi thành hôn phải hầu hạ cha mẹ chồng, chăm sóc chồng con, đâu còn cơ hội cho riêng mình, càng không giống như sĩ tử thời trước có thể thi hết năm này qua năm khác.
Theo quan niệm xã hội, nam giới đỗ đạt công danh là để làm rạng danh gia tộc và thể hiện hoài bão lớn lao. Còn với nữ giới, thành công được nhìn nhận qua một mối nhân duyên tốt đẹp, giúp họ quán xuyến gia đình và trở thành một người vợ đảm đang.
“Không phải như vậy.” Bùi Hàm lặng lẽ lắng nghe lời nàng kể, rồi đưa tay bẻ một cành liễu. “Dù nàng có trở thành nữ quan hay không, điều đó không phải vì ai khác, mà là vì chính bản thân nàng.”
Không phải để trở thành một Duệ Vương phi hoàn hảo, mà chỉ đơn giản là để được sống đúng với con người Khương Uẩn Đường.
Uẩn Đường nghĩ đến chuyện cũ, ánh mắt dần trầm xuống. Trước kia, chỉ cần là điều nàng mong muốn, Bùi Hàm luôn cố gắng hết sức để giúp nàng, như cách hắn từng chấp nhận nhờ Nhạc Bình Đại trưởng công chúa ra mặt vì nàng. Còn những điều nàng không muốn, hắn chưa bao giờ ép buộc.
Bao năm tình cảm, lẽ nào lại không đáng để nàng cất lời hỏi Bùi Hàm về chuyện năm đó? Có lẽ giữa hắn và Liễu Kỳ, còn nhiều điều nàng chưa hiểu rõ.
“Trưởng tỷ.” Khương Thanh Đường đã thay một bộ y phục tươi tắn hơn, đứng ở ngoài thư phòng.
“Đi thôi.” Uẩn Đường nhẹ nhàng đặt quyển sách trở lại chỗ cũ, rồi cùng Khương Thanh Đường rời đi. Thải Bình khép cửa thư phòng, lặng lẽ theo sau cùng Thải Đào.
“Phải đến mùa xuân năm sau mới có kỳ thi tuyển nữ quan, vậy hà tất phải vất vả ngay lúc này?”
“Chim vụng bay trước. Muội chỉ muốn cố gắng hơn một chút, vì nếu lỡ mất cơ hội này thì chưa chắc đã có lần sau.” Giọng nàng đầy quyết tâm.
Uẩn Đường nói: “Nếu có chỗ nào không hiểu, cứ đến hỏi tỷ là được.”
“Thật sao ạ? Sẽ không làm phiền trưởng tỷ chứ?” Đôi mắt Khương Thanh Đường sáng lên. Nàng ở trong nhà không được coi trọng, việc thi tuyển nữ quan hoàn toàn phải dựa vào chính mình.
“Không đâu. Đợi sau lễ Gia Hội của Bệ hạ, lúc nghỉ phép, tỷ sẽ thường xuyên ở trong phủ.”
“Đa tạ trưởng tỷ.” Khương Thanh Đường cảm kích cúi người phúc lễ. Nàng biết Uẩn Đường chưa bao giờ thất hứa với ai.