"Bệ hạ vạn an."
Lâm Nhạc Lan đứng sau Uẩn Đường ba bước, hoàn toàn cúi đầu, không dám nhìn ngang liếc dọc. Phía sau ngự án, Bùi Hàm đầu đội mũ miện đen, tay cầm ngự bút. Sắc mặt hắn vẫn như thường, nhưng Uẩn Đường lại có trực giác rằng Bệ hạ có vài phần không vui. Có lẽ bậc đế vương đều như vậy, tâm tư khó đoán.
Bùi Hàm tùy ý lật xem danh sách được trình lên, rồi nhàn nhạt cất tiếng: "Chuẩn bị Lệ Chi yến thế nào rồi?"
Uẩn Đường gật đầu với Lâm Nhạc Lan.
Lâm Nhạc Lan hắng giọng, lấy hết can đảm tiến lên một bước, thưa: "Bẩm Bệ hạ, tháng năm là mùa vải chín. Thái hậu Nương nương đức độ, đã lệnh cho vi thần chuẩn bị Lệ Chi giai yến."
Giọng nàng hơi run, nhưng nhờ đã luyện tập kỹ càng nên cuối cùng cũng trình bày trôi chảy. Lần đầu diện kiến Thánh thượng mà có thể biểu hiện như vậy đã không làm mất mặt Thượng Nghi cục. Uẩn Đường rất hài lòng.
Lâm Nhạc Lan vừa dứt lời, chưa kịp thở phào thì đã nghe giọng quân chủ trên ngai thờ ơ cất lên: "Tiệc này theo lệ nào, dựa trên quy chế gì?"
"Chuyện này..." Lâm Nhạc Lan không ngờ còn có câu hỏi nữa, tim như ngừng đập.
Đúng lúc nàng đang hoang mang, giọng nói của Uẩn Đường vang lên: "Bẩm Bệ hạ, vào niên hiệu Sùng Đức, trong cung từng có Đào Hoa yến, mời các công nương tiểu thư kinh thành đến thưởng hoa. Thời Minh Tông và Kính Tông tại vị, cũng từng tổ chức những sự kiện long trọng tương tự, chỉ khác tên gọi. Thái hậu Nương nương định ra Lệ Chi yến bởi muốn cùng mọi người chung vui. Vì vậy, quy chế của Lệ Chi yến sẽ noi theo thông lệ của Đào Hoa yến, riêng phần ẩm thực sẽ có thêm những món mới."
Nàng chậm rãi giải thích. Những lời này đối với Lâm Nhạc Lan như tiếng nhạc trời, cứu nàng thoát khỏi nguy khốn.
Ánh mắt Bùi Hàm không rời khỏi Uẩn Đường, hắn không nhanh không chậm nói: "Thượng Nghi cục lại ngày càng tài giỏi nhỉ."
Lời này vừa dứt, tim Lâm Nhạc Lan như nhảy lên đến tận cổ họng. Nàng không dám thở mạnh, cũng không biết đã làm gì khiến Bệ hạ không vui, vô cùng lo lắng không biết ứng đối ra sao. Lâm Nhạc Lan chỉ nghe Thượng nghi đại nhân của mình thản nhiên đáp: "Bệ hạ quá khen, vi thần hổ thẹn không dám nhận."
Lâm Nhạc Lan: "..."
"Khương đại nhân, ngài thấy thế nào? Xin thứ cho hạ quan tai mắt kém cỏi, nhưng Bệ hạ thật sự đang khen chúng ta sao?" Về đến Thượng Nghi cục, chân Lâm Nhạc Lan vẫn còn mềm nhũn.
"Khương đại nhân, có phải hạ quan có chỗ nào làm không tốt không ạ?" Nàng thấp thỏm không yên.
Uẩn Đường đáp: "Không có." Chỉ là không biết hôm nay Bùi Hàm nổi cơn gì mà câu nào câu nấy đều có gai.
Uẩn Đường dịu dàng an ủi nữ quan dưới trướng: "Lần đầu diện Thánh mà thể hiện được như vậy đã là rất tốt rồi, không cần nghĩ nhiều đâu."
Lâm Nhạc Lan vốn đang tự trách. Lời của Thượng nghi đại nhân khiến nàng vừa mừng vừa lo.
"Lần đầu Khương đại nhân gặp Bệ hạ chắc chắn ổn thoả hơn hạ quan gấp bội. Hạ quan chỉ cố gắng hết sức để không làm mất mặt Thượng Nghi cục." Lâm Nhạc Lan nói xong, thuận miệng hỏi: "Lần đầu ngài gặp Bệ hạ, tình hình lúc đó thế nào ạ?"
Tình hình lúc đó thế nào ư? Nụ cười của Uẩn Đường nhạt dần. Ngày đầu tiên gặp Bùi Hàm đã quá xa xôi, đến nỗi ký ức của nàng cũng đã mơ hồ.
"Khương đại nhân?" Lâm Nhạc Lan gọi.
Uẩn Đường hoàn hồn, đáp qua loa vài câu rồi bảo: "Mấy ngày nay ngươi cũng mệt rồi. Về phòng nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngày mai hẵng đến trình diện."
"Đa tạ đại nhân." Thực đơn của Thượng Thực cục vẫn chưa gửi tới vì còn đang soạn dở. Hôm nay quả thật tới bây giờ mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Lâm Nhạc Lan hành lễ: "Hạ quan xin cáo lui."