Đây là Thích Âm, đây là em gái nhỏ mà anh che chở từ bé đến lớn, phát hiện mình không chỉ ở trong mơ làm cô mà ngoài hiện thực còn tàn phá miệng cô, phản ứng đầu tiên là muốn làm lần nữa?
Bởi vì Thích Âm đẩy anh về ngã về phía sau, lại cưỡi trên người anh, trước tiên thiếu nữ quyến rũ giơ tay vén tóc ra phía sau tai, sau đó lại vươn đầu lưỡi mê người liếʍ “cậu nhỏ” của anh.
Nhẹ nhàng ngậm, ma sát, dọc theo mã mắt nhẹ nhàng xoay một vòng tròn.
“Âm Âm…”
Cự vật bên dưới Kỷ Lưu Thành hung hăng run lên, cổ họng khàn khàn kêu tên Thích Âm, muốn bảo cô dừng lại.
Cuối cùng một khắc kia Kỷ Lưu Thành muốn rút ra rồi bắn, mặc dù là cầm thú, nhưng trong tiềm thức của anh vẫn còn giữ lại chút tình cảm và tôn trọng với Thích Âm.
Nhưng ngay trước khi anh muốn rút ra thì Thích Âm lại nhét sâu vào miệng, vì vậy Kỷ Lưu Thành cứ như vậy không chút phòng bị, không thể tự kiềm chế đạt tới cao trào.
Lần này anh lại bắn vào miệng Thích Âm.
Vẫn bắn vào sâu trong cổ họng của Thích Âm.
Cho dù đã sớm chuẩn bị, nhưng miệng bị tàn phá như vậy, Thích Âm vẫn bị sặc ho khan đứng lên.
Kỷ Lưu Thành bị sợ hết hồn.
Anh vốn hối hận khi làm chuyện này với Thích Âm, hiện giờ nhìn thấy Thích Âm khó chịu thành như vậy, anh lại càng tự trách biết vậy không làm, nhưng chuyện cũng đã xảy ra, hối hận là chuyện vô dụng nhất, việc duy nhất phải làm chỉ có thể là khắc phục nó.
Kỷ Lưu Thành ôm cô đi đến phòng bếp, cho cô uống nước ấm súc miệng.
Thích Âm súc miệng mấy lần, khi nhổ ra ngụm nước ấm cuối cùng, cô nghe thấy Kỷ Lưu Thành ở bên tai nói: “Âm Âm, tớ sẽ chịu trách nhiệm.”
Thích Âm lại bất ngờ không kịp đề phòng cười giễu cợt.
Chịu trách nhiệm sao?
Kỷ Lưu Thành vẫn luôn chăm sóc, cưng chiều cô nhiều năm như vậy, đã làm hết trách nhiệm rồi.
Nhưng từ trước đến nay điều cô muốn không phải chịu trách nhiệm.
“Cậu ngồi xổm xuống đi.” Vì vậy Thích Âm buông cốc xuống, xoay người nói với Kỷ Lưu Thành.
Kỷ Lưu Thành không hiểu nhìn về phía cô.
Thích Âm lại nhướng mày lập lại một lần nữa: “Tớ muốn cậu ngồi xổm xuống.”
Kỷ Lưu Thành làm theo.
Anh vừa mới làm chuyện như vậy với Thích Âm, bây giờ đừng nói là muốn anh ngồi xuống, kể cả Thích Âm có muốn mạng của mình, mình cũng sẽ cho.
Kỷ Lưu Thành quỳ một chân hướng về phía Thích Âm, một tay khoác lên đầu gối, giương mắt nhìn về phía cô.
Thích Âm không nhịn được khẽ cong môi.
Thật là đẹp trai.
Kỷ Lưu Thành không hổ là đỉnh cấp soái ca, từ góc độ này của cô vẫn thấy anh đẹp trai.
Nhưng Thích Âm muốn Kỷ Lưu Thành làm như vậy đương nhiên không phải là vì muốn đổi góc độ nhìn anh, Thích Âm tiến lên một bước, một tay đè lên bả vai Kỷ Lưu Thành điều chỉnh độ cao thích hợp, một tay vén váy ngủ lên.
Vì vậy, Thích Âm tiến lên trước một bước, đi đến trước mặt Kỷ Lưu Thành.
Thích Âm nhón chân lên nắm chặt váy, cảm giác được hơi thở nóng bỏng phả lên ŧıểυ huyệt, cô thoải mái phun ra một dòng nước.
Ngón chân đã căng thẳng, đầu ngón tay vẫn còn khẽ run, Thích Âm rõ ràng đã không tự chủ run lên, vẫn còn muốn giả vờ bình tĩnh nói điều kiện với Kỷ Lưu Thành.
Cô nói: “Vừa nãy tớ khẩu giao cho cậu hai lần, bây giờ cậu trả lại, làm vậy mười lần cho tớ.”
Sự mập mờ an tĩnh lan tỏa trong không khí, giây kế tiếp, sống mũi cao của thiếu niên chạm vào âm đế của cô gái, miệng hung mãnh cắn lấy qυầи ɭóŧ đã ướt đẫm bao bọc ŧıểυ huyệt.